Lúc này, nhạc dừng và bài hát cũng kết thúc.
“Được rồi, đã đến giờ vào rồi, chúng ta đi thôi!” Trương Chí Long mỉm cười đưa tay ra nói với cô.
Tô Tú Song cười đáp lại, đưa tay đặt lên tay anh ta.
Bên trong sảnh tiệc.
Tất cả các khách mời đã được sắp xếp ngồi theo trật tự.
Tô Tú Song và Trương Chí Long đều là người mới đến. Quán cà phê cũng không rộng nên họ ngồi ở một góc khuất.
"Cảm ơn các bạn đã đến ủng hộ buổi từ thiện tối nay. Số tiền gây quỹ hôm nay sẽ được gửi đến các vùng núi nghèo." MC chương trình mặc vest, toát lên khí chất vô cùng nam tính: "Nhân tiện, về chương trình tối hôm nay của chúng ta, sẽ có một bất ngờ rất đáng mong đợi! "
Tiếp theo, trên màn hình chính hiện lên các video ngắn về các gia đình và học sinh cần tài trợ lần này.
Đại sảnh im lặng trong một lúc, ánh mắt mọi người đều dồn hết vào màn hình lớn.
Ở các vùng miền núi xa xôi nghèo khổ có vô số các hộ nghèo, trẻ em cơ nhỡ, người già còi xương.
Chỉ xem video thôi cũng khiến người ta cảm thấy chua xót, mắt nóng rực lên.
Tiếp theo, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Đồ vật đầu tiên được đem ra đấu giá là một bộ dây chuyền đá quý ngọc lục bảo.
"Vòng cổ ngọc lục bảo tự nhiên nguyên khối, dây dát vàng 18k kết hợp với những viên pha lê tinh khiết, lửa sáng. Chiếc vòng cổ kim cương này lấp lánh và tỏa sáng sang trọng, còn thể hiện địa vị đẳng cấp của người sở hữu, ngọc lục bảo lấp lánh nhiều màu sắc như thần tiên, giá khởi điểm 700 triệu. Bây giờ bắt đầu đấu giá. "
"Bảy trăm ba mươi lăm triệu."
"Tám trăm triệu."
"Tám trăm bảy mươi lăm triệu, thỏa thuận."
"Tiếp theo là vật phẩm đấu giá thứ hai, một chiếc bình gốm Bát Tràng có từ thời nhà Lý, miệng bình hình quả lê, chi tiết hoa văn sắc xảo, có màu xanh trắng ngọc lẫn màu xanh xám, giá khởi điểm là 350 triệu."
"Năm trăm hai mươi lăm triệu."
"Bảy trăm triệu..."
Khi mọi người đang tranh nhau ra giá, Tô Tú Song bị vỗ nhẹ vào lưng, cô quay đầu lại, Bạch Tĩnh ngồi xổm bên cạnh chân cô, nhỏ giọng nói: "Đạo diễn Trương có ý muốn bảo cậu mua vật phẩm thứ tư với giá hai tỉ mốt."
“Tớ biết rồi.” Tô Tú Song gật đầu.
"Nhớ ra giá nhé. Đây là sự kiện từ thiện. Anh ấy nói mục đích để cậu tham dự chương trình này là để tạo hình ảnh tích cực. Nếu không, chắc chắn cậu sẽ bị chỉ trích lăng mạ trên thảm đỏ."
Tô Tú Song gật đầu liên tục, nói rằng cô nhớ rõ rồi: "À đúng rồi, nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
“Đi ra ngoài cửa rẽ phải rồi đi bộ đến cuối cùng, còn hơn mười phút nữa mới đến vật phẩm thứ tư. Cậu đi nhanh lên còn về, đừng chậm trễ.” Bạch Tĩnh lo lắng, thì thào nói.
"Haiz!"
Sau khi đi ra khỏi đại sảnh, Tô Tú Song thở dài một hơi.
Trong sảnh tiệc có rất nhiều người, lò sưởi mở hết cỡ nhưng lại không được thông gió, gây bí bách, ngột ngạt.
Đi vệ sinh xong, cô đứng dậy, còn chưa kịp mặc xong chiếc quần lót thì bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt.
"Xin lỗi, tôi quên khóa cửa, mời đi phòng vệ sinh bên cạnh."
Trong lúc nói chuyện cô còn chưa kịp ngẩng đầu lên, tay phải đang bận mặc nốt chiếc quần lót và váy đầm bị rơi xuống đất, tay trái còn bận cầm tay nắm để đóng cửa lại.
Kéo một nhát, mãi không kéo được.
Cô nhướng mày, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông cao ráo đang đứng trước mặt.
Thoáng chốc, đầu óc Tô Tú Song trở nên trống rỗng.
Anh ấy... tại sao anh ấy lại ở đây?
Vài giây sau, cô mới hoàn hồn và hét lên: "A! Đây là nhà vệ sinh nữ, anh đúng là đồ biến thái!"
"Nhà vệ sinh nữ thì sao? Nếu muốn thì cứ vào thôi. Ai dám ngăn cản, tôi sẽ phá hỏng nhà vệ sinh này ngay!".
Hoắc Dung Thành chẳng thèm ngó tới cô nói một cách lạnh lùng. Anh ta mím chặt môi, hơi thở lạnh lẽo và nham hiểm.
"Anh đi ra ngoài đi, mau cút đi!"
Cả người Tô Tú Song trở nên cứng đơ, cô lùi lại.
Cho đến khi lưng cô áp vào tường và không thể lùi được nữa, cô không còn cách nào khác là đứng im tại chỗ.
“Là tôi dã dạy cô cách khiêu vũ. Ở trước mặt tôi mà dám dùng kỹ năng tôi đã dạy cho cô để ôm người đàn ông lỗ mãng sao?" Hoắc Dung Thành vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Đừng nói nhảm, anh ta không phải người đàn ông lỗ mang, anh ta chỉ là đối tác của tôi.” Tô Tú Song mím môi.
"Nói hắn là kẻ lỗ mãng, cô không thích sao?"
"..."
Tô Tú Song thở dài một hơi, không thể tiếp tục nói chuyện với anh ta được nữa: "Anh có ra ngoài không?"
"Không đi!"
"Được, anh không đi, tôi đi!"
Đây là nhà vệ sinh nữ, người ta ra vào bất cứ lúc nào. Nếu ai đó thấy họ kéo ra kéo vào trong nhà vệ sinh, liệu cô có còn mặt mũi nào không?
Nhưng Tô Tú Song chỉ mới tiến lên một bước, Hoắc Dung Thành liền giữ lấy vai cô: "Thử tiến lên một bước nữa xem, cô có tin tôi sẽ đánh gãy cái chân chó của cô hay không?"
Tô Tú Song tức giận quay đầu lại: "Tôi là chó, vậy thì anh là cái gì?"
"Cuối cùng thừa nhận mình là một con chó?"
Hoắc Dung Thành nhướng mày, đôi mắt đen sâu hoáy sáng rực lên, đôi môi mỏng như móc câu, trông anh ta rất kiêu hãnh.
"Anh..."
Sự điềm tĩnh và vẻ lịch lãm mà Tô Tú Song luôn tự hào đã biến mất. Cô vô cùng tức giận, ngứa ngáy nghiến răng nghiến lợi thở hừng hực.
Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông vô liêm sỉ như vậy!
Cô cố gắng vùng vẫy hai lần, nhưng không thoát ra khỏi.
Thấy vậy, chân cô cố ý tiến lên một bước, cứng ngắc khiêu khích nói: "Không phải là tiến lên một bước sẽ đánh gãy chân của tôi sao. Nếu không đánh gãy được, anh chính là tên khốn kiếp!"
Hoắc Dung Thành cúi đầu nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, một tia nguy hiểm xẹt ngang qua trong mắt anh ta.
Ngay lập tức, anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, đôi môi mỏng áp sát vào tai cô, nói: "Tô Tú Song, cô đang chất vấn những gì tôi nói sao?"
Giọng nói của người đàn ông tỏa ra lạnh thấu xương.
Thân thể Tô Tú Song chấn động một hồi, cuối cùng cô đứng thẳng lưng, kiên định nói: "Tới đi!"
Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn cô, cánh tay phải gầy gò của anh ta chậm rãi vuốt ve chân phải của cô.
Không có quần lót trong váy, và đôi chân của cô ấy đang để trần.
Sau đó, anh ta rút một con dao tinh xảo từ chiếc quần âu của mình, mặt sau của nó rất sắc và sáng bóng.
Ngay lúc vừa chạm vào da đùi, một cảm giác lạnh lẽo khó tả trực tiếp từ đùi đến gót chân. Tô Tú Song sửng sốt nhưng cũng không tránh được.
Không khí lúc này căng thẳng vô cùng.
"Đôi chân đẹp như vậy, sẽ thật tiếc nếu đánh gãy. Tạm thời cứ giữ lại đi. Dù sao nó vẫn còn một chức năng rất quan trọng." Hoắc Dung Thành gạt dao đi nói một câu đầy ẩn ý.
Tô Tú Song nhíu mày.
Vai trò quan trọng?
Đó là gì?
Lúc này, giọng nói cực kỳ đen tối của người đàn ông lại vang lên bên tai cô: "Còn cố ý cởi một nửa quần lót. Cô đang muốn quyến rũ tôi sao?"
Cô sửng sốt và cúi đầu xuống nhìn.
Đúng rồi, chiếc quần lót màu đen vẫn ở trên đầu gối cô.
Ngay lập tức, Tô Tú Song máu dồn lên mặt. Cô vừa xấu hổ vừa muốn tìm chỗ nào đó để chui vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!