Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Tô Tú Song

Vứt điện thoại xuống, đôi chân dài của Hoắc Diệc Phong đan chéo vào nhau, vẻ mặt cà lơ phất phơ hiếm khi nào bỗng trở nên đứng đắn: “Chị rất tò mò mối quan hệ giữa hai bọn họ sao?”

“Có chút tò mò.” Cô mở miệng, có chút không thật lòng, trái lương tâm nói.

“Rốt cuộc thì là có chút tò mò hay là vô cùng tò mò?” Hoắc Diệc Phong nhướng nhướng đôi mắt đào hoa, truy hỏi đến tận cùng.

Nghe thấy thế, Tô Tú Song có một loại cảm giác khó chịu như bị người ta đâm chọt, không nhịn được thẹn quá hóa giận mà nói: “Không muốn nói thì thôi, tôi không tò mò chút nào cả, có được chưa?”

“Không được, nếu đã hỏi rồi, vậy thì nói lý do chị tò mò cho tôi nghe thử xem.”

“Không có lý do gì cả, chỉ đơn giản là vì tò mò, tùy miệng hỏi một câu thôi không được sao?”

“Thật sao?”

“Ai mà chẳng có chút tính tò mò trong người chứ, đến cả con chuột nhắt còn có nữa mà, lẽ nào tôi không được có sao?”

“Có thể chứ, nói một câu thật lòng đi, có phải chị đã nảy sinh tình cảm không đúng với anh hai của tôi rồi không?” Hoắc Diệc Phong nheo mắt lại, giọng điệu trở nên chậm rãi, từ tốn hỏi.

Nghe thấy lời này, trái tim của Tô Tú Song ấy vậy mà nhảy vọt lên tận cổ họng.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người chạm nhau.

Ánh nắng mặt trời đổ xuống, khuôn mặt của Hoắc Diệc Phong như được tạc họa, ngũ quan rõ ràng, có góc cạnh hoàn hảo, nhìn bề ngoài thì trông có vẻ phóng túng bất cần nhưng tinh quang mà anh ta để lộ trong đôi mắt lại khiến cho người ta không thể xem nhẹ.

Tô Tú Song thế mà lại có chút không thể chống đỡ nổi, cô hít vào một hơi thật sâu, không được tự nhiên mà duy chuyển ánh mắt của mình: “Ngông cuồng ngạo mạn, máu lạnh vô tình, không quan tâm đến lý lẽ bình thường, tôi có thể nảy sinh tình cảm gì với loại thái độ này chứ?”

“Lời này mà để anh hai tôi nghe được, anh ấy chắc chắn sẽ giết chết chị.”

“Ha ha.” Tô Tú Song không cho là như thế, cười cười hai tiếng: “Không muốn nói thì thôi vậy, xem như tôi vạ miệng.”

“Phụ nữ giận dỗi nhiều rất dễ bị lão hóa đấy.” Hoắc Diệc Phong đặt tay ra sau gáy, lười biếng ngã người xuống gối: “Quan hệ của anh hai tôi và chị Tuyết Nhung, rất không tầm thường.”

Rất không tầm thường sao?

Lúc này, ánh mắt của Tô Tú Song đã lia đến, nhìn anh ta chằm chằm, chờ đợi những câu tiếp theo.

“Từ khi tôi có thể nhớ được mọi chuyện thì chị ấy đã sống ở nhà họ Hoắc rồi, chị ấy và anh hai tôi như hình với bóng, không tách rời nhau, quan hệ rất thân mật, cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng còn ngủ chung cùng nhau nữa.”

Nghe thấy thế, hai cánh tay đang rũ xuống đặt bên người của Tô Tú Song khẽ run rẩy.

“Tuy rằng chị ấy không phải là họ Hoắc, nhưng lại nhận được sự đãi ngộ rất cao khi ở nhà họ Hoắc, chẳng kém gì là cô chủ cả, còn về thân phận của chị ấy thì có một lần tôi đã hỏi ông già, kết quả là mông bị đánh cho nở hoa, không dám hỏi lại lần nữa.”

Ngừng lại một chút, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Năm mười tuổi đó, tôi đi Mỹ, năm mười bảy tuổi, Từ Tuyết Nhung cũng đến Mỹ định cư, lần này là dịp mà chị ấy về theo đúng đợt năm năm về lại một lần.”

“...”

Tô Tú Song mím môi, nói như không nói ấy.

Nhưng mà, trời sinh Hoắc Dung Thành mắc bệnh thích sạch sẽ, nếu Từ Tuyết Nhung đã có thể cùng ăn cùng ngủ với anh, vậy thì có thể chứng tỏ, mối quan hệ giữa hai người chắc chắn là không phải bình thường.

“Phải rồi, hôn nhân của chị và anh hai tôi cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng, sau khi hợp đồng kết thúc rồi, thì làm bạn gái tôi đi, chị thấy thế nào?”

Đôi mày đào hoa của Hoắc Diệc Phong lại cong lên, rất nhiều tình cảm, môi mỏng cũng cong lên nở ra nụ cười khiến cho người ta cảm thấy thật chói mắt, cố ý quyến rũ người phụ nữ trước mắt.

“Bốp!”

Tô Tú Song cầm chiếc gối lên, nặng nề đập qua mặt anh ta một cái.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn hoa lệ được thắp lên.

Buổi tiệc được tổ chức bên trong khách sạn Valmont, các ngôi sao tập hợp, ăn uống linh đình.

Tô Tú Song mặc một chiếc váy lễ phục loan màu lấy sắc hồng nhạt làm chủ đạo, khoác tay bạn diễn nam Trương Chí Long của bộ phim “Tương Dạ”, sau lưng còn có Bạch Tĩnh đi theo.

“Còn chưa bắt đầu, nhảy một điệu trước nhé?” Trương Chí Long hỏi.

Tô Tú Song lắc đầu, uyển chuyển từ chối: “Tôi không biết nhảy đâu, anh có thể mời những cô gái khác nhảy cùng, tôi và trợ lý sẽ đi uống chút gì đó đợi anh.”

“Tôi cũng là người mới, không quen biết những người đang ở đây, thân là bạn diễn duy nhất mà tôi có, cô cũng đừng chối từ có được không hả?”

Trên khuôn mặt đẹp trai của Trương Chí Long nở ra một nụ cười rực rỡ, đôi mắt cũng để lộ ra sự trong trẻo của sương sớm.

Đối với lời mời vừa ôn hòa vừa thân thiện này, Tô Tú Song cũng thật sự không có cách nào để tiếp tục từ chối nữa, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Tay phải của Trương Chí Long đặt lên eo của cô, hai người đi về phía sàn nhảy.

Trừ Hoắc Dung Thành ra thì đây là lần đầu tiên mà Tô Tú Song khiêu vũ cùng với một người đàn ông khác, cơ thể căng cứng, lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi.

“Cô đừng căng thẳng, thả lỏng ra một chút, trong loại yến hội như thế này, những người khác đều đi tìm tài nguyên cho mình, hoặc là lôi kéo quan hệ, chắc chắn sẽ không có ai nhìn chúng ta đâu, cũng sẽ không để ý đến cô nhảy như thế nào.”

Tô Tú Song nhướng mày, bất giác thả lỏng bản thân hơn vài phần: “Tôi cảm thấy anh nói rất có đạo lý.”

“Phải là cực kỳ có đạo lý mới đúng, biết con cua khiêu vũ như thế nào không?”

Tô Tú Song lắc đầu.

“Nhìn kỹ này.”

Trương Chí Long khẽ thả lỏng tay, hai tay duỗi ra nâng lên, cái mông hơi ngồi xổm xuống, bắt đầu đi ngang đi dọc nhảy nhót.

Tô Tú Song bị anh ta chọc cho không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng, lúc ở trong đoàn làm phim cũng không phát hiện anh ta còn có biệt tài này.

Lầu hai.

Bên trong căn phòng đắt đỏ.

Hoắc Dung Thành mặc một bộ đồ tây màu đen, bóng lưng cao lớn lạnh lùng, đường nét sâu xa, cứng rắn.

Đôi mắt anh sắc bén như mắt diều hâu, cách một đám người, vừa đảo mắt qua nhìn sàn khiêu vũ ở trong hội phòng đã nhìn thấy hình bóng kia.

Cô thế mà lại có thể ở đây!

“Kính viễn vọng!”

Hoắc Dung Thành híp mắt lại, lạnh lùng mở miệng.

Cố Hàn đứng cách mấy mét nghe thấy lời này, đầu tiên là sửng sốt, sau khi hồi hồn lại thì lập tức đi tìm quản lý lấy kính viễn vọng: “Cậu hai!”

Mắt phải đặt lên, nhìn xuyên qua kính, trông về phía xa xa.

Trên sàn khiêu vũ.

Một người đàn ông đặt tay lên eo cô, nắm lấy tay cô, khuôn mặt của hai người đều nở nụ cười, hiển nhiên là chơi vui vẻ vô cùng.

Đặc biệt là cô, cười lại càng thêm rạng rỡ, vui vẻ, khóe miệng sáp ngoác đến tận mang tai.

“...”

Mẹ nó! 

Còn chưa từng cười với anh như thế bao giờ!

Hoắc Dung Thành mím môi mỏng, sắc mặt xanh mét, khuôn mặt anh tuấn lúc này tràn ngập lửa giận.

Kính viễn vọng đã trực tiếp bị anh nặng nề quăng xuống đất, lập tức tan tành, không bảo toàn tính mạng được cho mình, vỡ thành nhiều mảnh.

“Bắt lấy người phụ nữ đáng chết kia đến đây cho tôi!”

Ánh mắt nhọn hoắt như dao găm của anh đặt trên người của Trương Chí Long, như đầu dao đã được mài sẵn, muốn lóc từng thớ thịt trên người người đàn ông kia.

Cố Hàn đầu đầy sương mờ, có chút không hiểu được tình hình, người phụ nữ đáng chế, ai cơ?

Đúng vào lúc này, Từ Tuyết Nhung mặc một bộ váy lễ phục màu vàng kim bước vào, nhìn thấy dưới đất là một mảnh hỗn độn thì nghi ngờ hỏi: “Làm sao thế?”

Nghe thấy thế, bàn tay cầm ly nước lên của Hoắc Dung Thành, chuẩn bị ném qua bỗng khựng lại.

“Anh chọc anh ấy tức giận hả?” Từ Tuyết Nhung nhìn qua Cố Hàn.

Cố Hàn lập tức lắc đầu, thật sự là anh ta đã bị vu oan rồi!

Thấy thế, ánh mắt của Từ Tuyết Nhung lại chuyển sang người của Hoắc Dung Thành, ấm áp hỏi: “Nổi nóng chuyện gì thế, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!