Quản gia Trương cúi đầu, không dám nói gì.
“Không phải ông nói con gái sẽ nhát gan, sợ ma sao, tại sao cô ấy lại không sợ?” Hoắc Dung Thành đứng trước mặt ông, lạnh lùng âm u hỏi, cái gì mà theo logic chứ, chẳng có tác dụng gì.
“Mợ hai gan lớn hơn người khác rất nhiều, không phải là người phụ nữ bình thường, tối qua đến cả người hầu nữ trong nhà cũng đều bị dọa cho khóc hu hu.”
Quản gia Trương bày ra vẻ mặt vô tội nói.
Nói thật lòng thì ông cũng không ngờ, gan của mợ hai lại lớn đến như thế, hơn nữa lại còn mạnh mẽ khác thường!
“Cách một tấm cửa sổ hù dọa thì có tác dụng gì chứ! Ông không biết dán mặt kề mặt vào sát để hù cô ấy sao?”
Ánh mắt của Hoắc Dung Thành bắn tới tấp lên người ông, đáy lòng tràn ngập phiền muộn và không vui.
“Vốn dĩ tôi cũng đã định làm như thế, ai ngờ được, mợ hai lại ném bình hoa ra, tôi bị bình hoa đập trúng vào đầu, lúc đó tôi liền… hôn mê bất tỉnh…”
Nói xong mấy chữ cuối cùng, giọng nói của quản gia Trương mỗi lúc một nhỏ hơn, cho đến hiện tại thì trán của ông đã bị chiếc bình kia đập vào vẫn còn đau âm ỉ.
Hơn nữa, tại sao cậu hai lại không thể bình thường một chút chứ?
Vợ chồng người ta cãi nhau, nếu không là đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, thì cũng là chồng tặng quà cho vợ, đến chỗ của cậu hai nhà ông thì lại bắt ông đi giả ma quỷ, hù dọa mợ hai.
Rốt cuộc thì ông đang làm cái quái gì thế này?
Đúng vào lúc này: "tách” một tiếng, đột nhiên toàn bộ đèn trong phòng bị mở lên hết.
Cả căn phòng sáng bừng lên trong nháy mắt.
Có chút không thể thích ứng được với cường độ ánh sáng mạnh đột ngột, Hoắc Dung Thành híp đồng tử lại, nổi giận đùng đùng đùng, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn qua.
“Không làm phiền hai người chứ? Em thấy phòng mở cửa, bên trong lại có tiếng nói chuyện, mới mở đèn lên.” Vả mặt Từ Tuyết Nhung dịu dàng, vóc dáng tinh tế thẳng tắp, hoàn hảo như một con thiên nga trắng.
Nhìn thấy người đến là Từ Tuyết Nhưng, sự âm trầm lạnh lẽo trong con ngươi của Hoắc Dung Thành đã vơi đi không ít, khẽ cau mày: “Không có, bác sĩ dặn em phải nghỉ ngơi nhiều, dậy sớm thế để làm cái gì?”
“Không ngủ được.” Vừa nói, Từ Tuyết Nhung vừa dịu dàng bước vào bên trong căn phòng, sau đó dừng lại trước mặt Hoắc Dung Thành, ngưỡng đầu lên: “Tối nay có bữa tiệc từ thiện, anh không quên đấy chứ?”
“Đương nhiên, lần đầu tiên tác phẩm của em được bày bán ở thủ đô, sao có thể quên được?”
Giọng điệu Hoắc Dung Thành bình ổn, cho dù là dáng vẻ bên ngoài hay là về cả giọng nói cũng đều ôn hòa hơn bình thường rất nhiều, nhiều thêm một ý tứ hờn giận.
Từ Tuyết Nhung cong môi, khuôn mặt tinh tế nở ra một nụ cười sáng lạnh.
“Được rồi, quay trở về phòng nghỉ ngơi đi, trước khi cơ thể khỏe lại thì đừng có đi lung tung, anh sẽ cho quản gia Trương canh chừng em.” Hoắc Dung Thành nâng tay vỗ vỗ bả vai cô ta, giọng nói nơi cổ họng vừa trầm thấp lại vừa tỏ ra lời ít ý nhiều: “Nghe lời!”
Từ Tuyết Nhung hơi sửng sốt, sau khi hồi hồn lại thì vô cùng xúc động nói: “Lúc trước, vẫn luôn là em nói hai chữ này với anh, bây giờ, lại đảo ngược rồi.”
Nghe thấy thế, bàn tay đang đặt trên vai cô ta của Hoắc Dung Thành bỗng khựng lại, đến cả ánh mắt cũng trở nên sâu xa hơn, giống như có một vòng xoáy cuốn hút người ta, không biết là nghĩ đến cái gì, bàn tay to lớn liền nắm chặt lại.
Thấy thế, quản gia Trương bất giác cất giọng nhắc nhở: “Cậu hai, cậu làm đau cô chủ rồi.”
“Quản gia Trương, tôi không sao.” Từ Tuyết Nhung nhẹ giọng, lắc đầu với quản gia Trương, không muốn để ông làm phiền Hoắc Dung Thành.
Hoắc Dung Thành thả lỏng lực đặt trên bả vai của cô ta ra, sắc mặt lại hồi phục tuấn mỹ và lạnh nhạt như bình thường, mím chặt môi mỏng, dặn dò nói: “Để phòng bếp nấu canh bổ máu mang qua đây.”
“Vâng.”
Quản gia Trương cung kính trả lời lại một tiếng, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Nếu như cậu hai có thể đau lòng cho mợ hai giống như cậu ấy đau lòng cho cô chủ thì chắc chắn mọi chuyện sớm đã tốt đẹp rồi, mà ông cũng không phải đêm đen khuya khoác giả dạng ma quỷ, mang giày cao gót các thứ.
“Đợi đã, quản gia Trương, vết thương trên đầu chú là bị sao vậy?”
Từ Tuyết Nhung nghi ngờ cau mày, tầm mắt đặt trên chiếc trán được quấn ba bốn lớp băng gạc trắng xóa của ông.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, lạnh lùng nhìn ông một cái, trào phúng nói: “Tự mình té ngã.”
Quản gia Trương: “...”
Ở một bên khác.
Tô Tú Song vừa mới làm xong bữa sáng, thì đã có hai vị khách không mời mà đến, Hoắc Lăng Tùng và Hoắc Diệc Phong.
“Cuộc sống ngược lại có vẻ ổn à nhen, rất đầy đủ và đa dạng.” Hoắc Diệc Phong thò đầu nhìn qua hai lượt, màu sắc xanh tươi mơn mởn, nhìn qua là đã khiến cho người ta thèm thuồng chảy nước miếng: “Lấy một bát tới đây.”
“Muốn ăn hả, không cho!”
Tô Tú Song lười nhìn đến anh ta dù chỉ là một cái.
Hoắc Lăng Tùng mặc một bộ đồ màu trắng, trong tay cầm bệnh án, cười dịu dàng nói: “Ánh nắng ở chỗ này rất tốt, anh có thể làm việc ở đây không?”
“Đương nhiên, vô cùng hoan nghênh.”
Bị phân biệt đối xử, Hoắc Diệc Phong tức giận đến phát điên, duỗi tay muốn cướp lấy đôi đũa từ trong tay cô.
Bưng cái bát đã bị Tô Tú Song húp hết một nửa số cháo bên trọng lên, không chút chê bai và kiêng kỵ gì mà húp hai ba hớp, còn đắc ý nhướng mày về phía cô.
Đúng là ấu trĩ quá thể!
Tô Tú Song trừng mắt nhìn anh ta một cái, thu dọn chén đũa.
Ánh sáng mặt trời buổi chiều vừa phải, xuyên qua ô cửa sổ, chiếu sáng lan tỏa hơi ấm khắp căn phòng.
Hoắc Lăng Tùng cho người đặt một chiếc ghế nằm trước cửa sổ, nghiêng người xem báo cáo và bệnh án.
Mà Hoắc Diệc Phong đã hoàn toàn xem căn phòng này thành địa bàn của mình, triệt để tự tung tự tác, vứt giày lung tung xuống đất, ,lười biếng ngả lưng xuống giường xem ti vi.
Tô Tú Song cũng không hề rảnh rỗi, tưới nước cho những chậu hoa, bồn cỏ mà quản gia Trương mang đến.
Đúng vào lúc này thì một tiếng chuông điện thoại đột nhiên truyền đến.
Tầm mắc của Tô Tú Song nhìn qua chỗ phát ra âm thanh, đảo mắt nhìn chiếc điện thoại cứ mãi vang lên bị đè ép dưới chiếc bàn tọa “xinh đẹp” của Hoắc Diệc Phong.
Trên màn hình ti vi, nhân vật nam chính đang thắm thiết ôm lấy nữ chính, hôn nhau ngấu nghiến.
Hoắc Diệc Phong xem đến nhập tâm, liền giống như tên điếc, cản bản là không nghe thấy, hai tai không màn đến chuyện bên ngoài, chỉ dán mắt vào màn hình điện thoại.
“Phù…”
Cô thở dài ra một hơi, đi qua, không chút vui vẻ gì mà đạp lên mông của Hoắc Diệc Phong một cái: “Đứng lên!”
Hoắc Diệc Phong đến việc động đậy cũng lười, chỉ hơi nhấc cái bàn tọa của mình lên.
Khuôn mặt của Tô Tú Song tràn đầy sự chán ghét, mò tay vào lấy chiếc điện thoại đáng thương đang bị kẹp giữa chiếc giường và cái mông to của Hoắc Diệc Phong.
Nhìn thấy số hiển thị trên màn hình, cô vừa bước ra ngoài, vừa nhấn nút nghe điện thoại: “Alo, đạo diễn Trung ạ!”
“Tối hôm nay có một bữa tiệc, cô chuẩn bị một chút, tí nữa trực tiếp đến công ty nhé!” Trương Tiến Trung nói.
“Có cần chuẩn bị lễ phục và trang điểm không?”
“Không cần đâu, công ty đã chuẩn bị sẵn lễ phục và thợ trang điểm rồi.”
“Vâng.”
Đợi cô cúp điện thoại, quay trở về phòng thì Hoắc Lăng Tùng đã rời khỏi, chỉ còn mỗi Hoắc Diệc Phong vẫn còn ngồi trên giường chơi điện tử.
“Bác sĩ Tùng đâu?” Cô hỏi.
“Nhận được một cuộc gọi khẩn cấp nên đã đến bệnh viện rồi.”
“Đúng rồi, tốt nhất trưa nay cô nên chuẩn bị ba món một canh, tôi sẽ ở đây ăn với cô.”
Nghe thấy thế, Tô Tú Song lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Tự quay về mà ăn đi, đầu bếp của nhà hàng Michelin nấu ăn không ngon sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!