Đáy mắt Tần Du Du tràn đầy sự đắc ý, khinh thường và khinh bỉ.
Sau khi biết được con đàn bà Tô Tú Song này đã nắm được Hoắc Dung Thành trong lòng bàn tay, cô ta tức giận đến mức cả đêm không ngủ được, hai ngày không thèm ăn chút gì, vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ, giận dữ thấu tim, thiếu chút nữa là phải nhập viện rồi.
Nhưng mà, bây giờ cô ta đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
Hoắc Dung Thành ở bên ngoài nuôi dưỡng rất nhiều phụ nữ, mà Tô Tú Song cũng chỉ là một trong số nhiều đó thôi.
Những người đàn ông có tiền đều thích mới nới cũ, đối với một con đàn bà cũng chỉ có chút cảm giác mới mẻ mà thôi, không duy trì được bao lâu.
Đặc biệt là loại đàn ông đứng trên đỉnh thiên hạ như Hoắc Dung Thành, những người phụ nữ xung quanh anh, có ai không phải là hoa thơm trái ngọt đâu chứ.
Qua một thời gian không lâu nữa thôi, Hoắc Dung Thành chắc chắn sẽ chơi chán cô, rồi vứt đi như một thứ rác rưởi mà thôi.
Mà cô ta, những người đàn ông nằm gọn trong lòng bàn tay của cô ta, tuy rằng không đẹp trai bằng Hoắc Dung Thành, cũng không có nhiều tiền như anh, nhưng gia thế cũng nằm ở top đầu trong giới thượng lưu, đặc biệt là người đàn ông này, là nhân vật nổi tiếng có quyền có tiếng nói ở thủ đô này.
Quan trọng nhất là, ông ta còn thật lòng một lòng một dạ đối xử tốt với cô ta, thậm chí đã quyết định sẽ kết hôn với cô ta.
Lạnh nhạt nhìn qua mấy lần, Tô Tú Song không mặn không nhạt di chuyển tầm mắt của mình.
“Thứ không ra gì như cô ta, cũng không biết cô ta đắc ý cái gì, nếu như để cô ta biết được cậu là vợ của Hoắc Dung Thành, còn không phải là sẽ tức chết sao?”
“Suỵt.” Tô Tú Song cảnh giác nhìn xung quanh mấy lần: “Thấp giọng thôi, đừng nói bậy.”
Bạch Tĩnh khép miệng lại, xong rồi lại nói: “Có phải cô ta mù rồi không, loại đàn ông như thế kia mà cô ta cũng có thể nhìn trúng được sao?”
“Nhìn người không thể nhìn tướng mạo được, cậu cũng biết, mắt nhìn của Tần Du Du rất cao, những người đàn ông bình thường làm sao lọt được vào mắt của cô ta chứ, những người mà cô ta xem trọng không giàu có thì cũng phú quý, người đàn ông này chắc chắn có chỗ đặc biệt hơn người.” Tô Tú Song vừa đi lên phía trước vừa nói: “Lần trước ở đêm hội trong khách sạn Hỉ Lai Đăng, ông ta và Mộ Tư Đình có quan hệ không tệ, hơn nữa Mộ Tư Đình còn có chút kính trọng ông ta, chắc chắn địa vị không tầm thường, không có chuyện gì thì đừng gây chuyện với cô ta, cũng đừng đắc tôi cô ta làm gì, tránh càng xa càng tốt, đỡ phải chịu uất ức.”
Bạch Tĩnh gật đầu.
Việc phối âm được tiến hành vô cùng thuận lợi, Trương Tiến Trung và đạo diễn hòa âm vẫn luôn ở bên cạnh tỉ mỉ chỉ dạy, vô cùng kiên nhẫn.
“Bộ phim điện ảnh lần này là tác phẩm lớn, toàn bộ đều dùng âm thay ban đầu phối cùng hòa âm hậu kỳ, số lượng nhiệm vụ rất lớn, cô vừa quay về lại phải chịu cực một chút, ước chừng phải cần mấy ngày phối âm nữa.” Trương Tiến Trung nói.
“Được.”
Còn một lát nữa thôi là trời sẽ tối, cô đến bệnh viện thăm bà nội.
Sắc mặt của Tô Ái Lan không quá tốt, vàng vọt xanh xao, tinh thần cũng có chút không được ổn định, nhìn thấy cô tới thì chống người ngồi dậy: “Bé Song đến rồi đấy à, Dung Thành không đi cùng cháu sao.”
“Không ạ.”
“Vợ chồng không thể giận dỗi nhau qua đêm được đâu, chưa nghe qua câu, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận sao?”
Tô Tú Song gật đầu qua loa.
Thấy thế, Tô Ái Lan cũng không nói nhiều thêm nữa, sắc mặt thâm trầm, thâm sâu nhìn cô, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì.
Mấy ngày tiếp theo, Tô Tú Song vô cùng bận rộn, đi sớm về khuya.
Sau khi ăn sáng ở nhà họ Hoắc xong là đến ngay đoàn làm phim để học phối âm, nếu như buổi chiều có thể được nghỉ sớm thì sẽ đến bệnh viện thăm bà nội, hoặc là đi dạo cùng với Bạch Tĩnh.
Thời gian đều bị lấp đầy với những công việc, căn bản là không còn tâm tư để suy nghĩ đến những thứ khác, lại càng không có quá nhiều sức lực và tinh thần để suy nghĩ lung tung.
Trong phòng.
Trước cửa sổ sát đất.
Khuôn mặt Hoắc Dung Thành tối tăm, anh vừa mới tắm xong, những giọt nước đọng lại trên lồng ngực cường tráng thuận thế luồn lách lươn lẹo qua mọi múi cơ bụng rồi chảy vào trong quần, vẽ ra một bức tranh khiến cho con người ta phải suy nghĩ bậy bạ.
Khuôn mặt anh tối đen, toàn thân bao phủ luồng không khí lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết là anh đang không vui.
“Cốc cốc cốc…”
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
Quản gia Trương chậm rãi bước vào: “Cậu hai, cậu tìm tôi sao?”
“Cô ấy ở phòng của người hầu đã được mấy ngày rồi?” Đôi mắt của Hoắc Dung Thành trầm trầm, tay bưng cốc cà phê.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!