“Tôi bị lạ giường.”
“Vậy thì mau làm quen cho tôi, chuyện này cũng không biết sao?”
“Tôi có bệnh sạch sẽ.” Dứt lời cô lại không hề do dự phản bác lại từng câu từng chữ.
Bệnh sạch sẽ…
Mắt Hoắc Dung Thành hơi híp lại, con người nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng ở trước mặt mình, sống lưng của cô thẳng tắp, khuôn mặt kiên cường, đáy mắt tràn đầy sự ghê tởm không chút che dấu.
Ghê tởm?
… Thích dây dưa với phụ nữ, không biết là đã lên giường với biết bao nhiêu đàn bà, ngủ với biết bao nhiêu thiếu nữ, thật sự là ghê tởm thấu tim.
Lời này lại giống như ma chú xuất hiện trong đầu anh, khuôn mặt của Hoắc Dung Thành lạnh lùng, sự lạnh lẽo phần đầu lông mày hiện lên vô cùng rõ ràng: “Quản gia Trương, khử trùng phòng tôi năm mươi lần, trông chừng cô ấy, để cô ấy phải chuyển vào trong cho tôi.”
Từ Tuyết Nhung hơi có chút sững sờ.
“Cậu hai hà cớ gì phải làm khó người ta như thế?” Tô Tú Song lạnh nhạt nhìn anh: “Cưỡng ép phụ nữ ngủ chung một giường với anh thì có gì vui đâu chứ? Lời này mà truyền đi thì chắc chắn sẽ bị người ta chê cười không thôi, lẽ nào anh không cảm thấy mất mặt sao?”
Con ngươi đen láy của Hoắc Dung Thành bùng lên một đốm lửa giận, toàn bộ khuôn mặt cùng với mi mắt đã nhanh chóng tối sầm lại.
Đánh hơi được bầu không khí hiện tại không đúng lắm, Hoắc Diệc Phong khẽ ho hai tiếng: “Anh hai, thôi bỏ đi anh, cái người phụ nữ ngốc nghếch này ngủ rồi còn ngáy nữa, giống hệt như tiếng động đất vậy á, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.”
“Biến!” Ánh mắt lạnh lùng của anh đảo qua.
Hoắc Diệc Phong lập tức câm nín, đóng chặt mồm lại.
“Dung Thành, nếu cô Song đã không đồng ý, vậy thì thôi đi, anh và cô ấy cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi mà, ngủ trên một chiếc giường thật sự là rất không nên.” Từ Tuyết Nhung lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Dung Thành: “Quan trọng nhất là cô Song đây không đồng ý, trước giờ anh đâu phải là một người đàn ông thích cưỡng ép phụ nữ đâu.”
Nghe thấy lời này, Hoắc Dung Thành cau mày lại, hầu kết khẽ nhấp nhô lên xuống, khuôn mặt âm u.
Đúng thế, trước giờ anh không phải là một người đàn ông thích cưỡng ép phụ nữ, thân là cậu hai của nhà họ Hoắc, có tự tôn và sự cao ngạo trời sinh.
Nếu đã không muốn ngủ chung với anh, vậy thì biến đi xa khỏi chỗ anh một chút, càng xa càng tốt!
Tay trái của anh tùy ý nhét vào trong túi quần, giọng nói lạnh lẽo như núi băng: “Ai chuyển vào, đi tìm người đó lấy chìa khóa, từ hôm nay trở đi, dọn đến sống ở phòng người hầu.”
Nghe xong, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tô Tú Song lại không hề phản ứng lại, chỉ nhìn quản gia Truong.
Quản gia Trương âm thầm lắc đầu.
“Quản gia Trương nói, là anh cho người chuyển đồ của tôi vào, chìa khóa đang ở trong tay anh.” Tô Tú Song mặt không chút biểu cảm gì nói.
Quản gia Trương: “...”
Ông nói thế lúc nào chứ?
Hoắc Dung Thành híp mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Ông ấy nói thế nào thì là như thế ấy, ông ấy bảo em đi nhảy lầu thì em cũng sẽ đi nhảy lầu thật sao?”
“...”
Vẻ mặt của Tô Tú Song trở nên vô cùng vi diệu, anh đúng thật là một tên mắc bệnh tâm thần!
Từ Tuyết Nhung khẽ cười, kéo lấy cánh tay áo của Hoắc Dung Thành: “Sao lại giống một đứa trẻ như thế chứ, đừng làm khó cô Song nữa, đưa chìa khóa cho cô ấy đi.”
Hoắc Dung Thành không nói gì, cũng không động đậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!