“Xin lỗi cô, nhắc đến chuyện buồn đau lòng của cô rồi, tôi không có cố ý đâu.” Y tá rất ngượng ngùng, liên tục xin lỗi.
Nghe thấy thế, sự phiền muộn và ưu sầu trong lòng của Tô Tú Song đã với đi không ít, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Đúng là một cô gái dễ bị lừa mà!
Ra viện, cô tiện tay vẫy một chiếc xe taxi quay về tư gia nhà họ Hoắc.
Đã sắp bước vào tháng sáu, đến cả thời tiết cũng trở nên thay đổi thất thường.
Buổi sáng vẫn còn đang trời quang mây tạnh, chớp mắt một cái đã đổ xuống một cơn mưa đó, mưa nặng hạt, sấm chớp đùng đùng.
Lúc sắp bước vào phòng khách, Tô Tú Song đưa tay lau những giọt mồ hôi ở trên đầu.
“Mợ hai.” Trên mặt của quản gia Trương vẫn mang theo ý cười, đỡ lấy hành lý từ trong tay cô, mở miệng nói: “Bữa trưa đã được chuẩn bị xong rồi, mời mợ vào trong dùng bữa.”
“Ừm.”
Tô Tú Song gật đầu, vẫy vẫy chiếc quần đã hơi dính phải nước mưa của mình một chút để tránh làm ướt vào bên trong quần lót, sau đó ngồi xuống.
Cô vẫn luôn không thích để người khác phải đợi mình, vẫn là nên dùng xong bữa trưa rồi đi thay đồ sau.
Trên bàn ăn rộng dài được bày trí rất nhiều món ăn, có cả món Việt lẫn món Tây, còn có cả đồ ngọt, mùi vị vô cùng phong phú.
Cô kéo ghế ra, ngồi xuống.
Quản gia Trương cung kính đứng ở phía sau lưng cô, tay cầm đôi đũa bạc, gắp thức ăn, phục vụ cho cô.
“Chỉ có một mình tôi dùng bữa trưa sao?” Tô Tú Song khẽ nâng mắt lên, vẻ mặt nghi ngờ.
“Đúng thế ạ.” Quản gia Trương lại cong môi cười, giải thích cho cô: “Cậu hai và cậu tư sẽ dùng bữa trưa ở bên ngoài.”
Cô “ồ” lên một tiếng, cũng không nói gì nữa, im lặng dùng bữa.
Ha ha.
Có thời gian dùng bữa ở bên ngoài lại không có thời gian gọi điện thoại lại cho cô, không về thì không về, ai thiếu thốn gì sự có mặt của anh ta chứ.
Sau khi dùng bữa xong, Tô Tú Song đang chuẩn bị lên lâu, nào ngờ Tiểu Bạch với bộ lông đen như mực chạy đến, trong miệng còn tha theo một cái bát, tính tình nóng nảy thả cái bát kia xuống đất, sủa “gâu gâu” inh ỏi trước mặt cô.
Rất hiển nhiên, nó đói rồi.
Cô lấy một cục xương hầm ở trên bàn ăn đến, đặt vào trong bát.
Lúc này, Tiểu Bạch vẫy đuôi như chưa từng được vẫy, nằm sấp xuống đất, hai chân trước chụm lại, ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn liền bắt đầu công cuộc gặm cắn.
Tô Tú Song bị nó chọc cho vui vẻ, cúi người sờ sờ cái đầu đầy lông của nó.
Nhưng sau đó, Tiểu Bạch giãy ra, tránh cơ thể qua một bên, trực tiếp xoay mông về phía cô, trên khuôn mặt cao ngạo kia có viết bốn chữ: từ chối cho sờ!
Thật đúng là một con cún vong ân phụ nghĩa! Quay trở về phòng, Tô Tú Song lập tức đi đến trước tủ quần áo, muốn thay một bộ đồ ngủ.
Nhưng vừa mới kéo tủ đồ ra, thì cô lại sửng sốt.
Trong tủ quần áo trống không, đừng nói là quần áo, đến cả áo lót và tất đều biến mất không thấy tăm hơi, giống như bị đã bị ai đó trộm đi hết vậy.
Những sản phẩm dưỡng da, trang điểm ở trên bàn trang điểm cũng không cánh mà bay, sạch sẽ không chút giấu vết.
Cô nhắm mắt lại, cả người bừng bừng lửa giận, hung hăng đi xuống lầu, bước chân rất nặng nề.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!