Hai người thấp giọng, còn đang thầm thì to nhỏ thì một chiếc bật lửa đắt đỏ màu vàng rơi xuống trước mặt.
Nam Cố Trạch nhanh tay lẹ mắt, động tác vô cùng linh hoạt, trực tiếp nghiêng người, hoàn hảo có thể tránh khỏi.
Mà Hàn Văn Thiên lại không hề may mắn được như thế, bị rơi trúng khóe mắt, anh ta ôm lấy mắt: "ai dô” kêu lên một tiếng.
“Mang rượu tới đây.”
Môi mỏng của Hoắc Dung Thành khẽ động, cổ họng trầm thấp phát ra hai chữ.
“Tôi ra đường có xem hoàng lịch, hơn nữa hồi nãy đã tính toán một chút, hôm nay không thể uống rượu được.” Tay của Nam Cố Trạch khẽ vuốt ve vòng hạt châu, bịa đặt nói.
Tính tình của Hoắc Dung Thành sau khi say rượu không được tốt lắm, anh ta lại vẫn chưa muốn tự mình đi tìm đường chết nha, bị tẩn cho tím mũi bầm mắt cũng thôi đi, còn bị ép phải gọi anh một tiếng “ba” nữa.
Có bài học xương máu ở lần trước, Hàn Văn Thiên cũng vội vàng lắc đầu: “Hôm nay em cảm thấy mình hơi bị dị ứng với cồn, thôi thì đừng uống nữa.”
Ánh mắt Hoắc Dung Thành trở nên lạnh buốt, đồng tử anh lạnh lùng quét qua hai người.
Mở hộp thuốc ra, anh lại rút ra một điếu thuốc, châm đầu, môi mỏng khẽ nhấp, phun ra một làn hơi trắng.
Tức thì, phòng bao bị bao phủ trong làn sương mờ ảo.
Chẳng bao lâu sau, gạt tàn được đặt trên bàn đã đầy tàn thuốc đỏ hồng.
“Cốc cốc cốc…”
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Hàn Vũ Thiên nhướng mày, đi qua, mở cửa phòng ra.
Nữ quản lý mặc đồng phục, trang điểm tinh tế tỉ mỉ, trang mặt mang theo nụ cười: “Cậu Thiên, hôm nay có mấy người đẹp cao cấp vừa mới về nước, tinh thông cầm kỳ thi họa, vẻ bề ngoài cũng vô cùng xinh đẹp, tôi bảo họ đến đấy chơi cùng các cậu có được không?”
“Có thể.”
Nói xong, Hàn Văn Thiên lại nhớ tên vị phật sống đang ngồi trên ghế sô pha kia, anh ta nhướng mi lên: “Thôi đi, hôm nay không tiện, đổi sang ngày khác…”
“Bảo bọn họ đến đây.”
Không đợi cho anh ta nói hết lời thì một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đã trực tiếp chen ngang vào đoạn đối thoại.
Hàn Văn Thiên cau mày lại, tưởng rằng mình đã nghe lầm.
Nam Cố Trạch đang uống nước cũng bị dọa cho sặc, ho khù khụ mấy tiếng, nước chảy khỏi khóe miệng, đổ xuống đất.
Anh vẫn luôn giữ cho bản thân trong sạch, đừng nói là đụng chạm vào cơ thể của những người phụ nữ, mà đến cả việc liếc nhìn bọn họ anh còn lười, sao hôm nay lại bất thường như thế?
Hoắc Dung Thành cong eo, dụi đầu thuốc đang cháy vào gạt tàn, lông mày cau có lại tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Điếc rồi sao?”
Hàn Văn Thiên lúc này mới có thể hồi hồn trở lại: “Đi đi, dắt các cô ấy đến đây.”
Đợi cho đến khi quản lý rời khỏi, Hàn Văn Thiên và Nam Cố Trạch đối mắt nhìn nhau, dường như đang giao tiếp bằng ánh mắt.
Rốt cuộc thì, cậu ta hôm nay bị làm sao vậy?
Mà Hoắc Dung Thành đang ngồi trên ghế sô pha, mặt mày tối tăm, dường như đang hòa vào làm một với màn đêm tăm tối, tâm trạng như đang cuộn trào sóng dữ, lại hồi tưởng lại đoạn đối thoại mà mình nghe được khi đứng bên ngoài cửa phòng bệnh.
Ngông cuồng ngạo mạn, lạnh lùng bá đạo, máu lạnh vô tình, lại thích dây dưa không rõ với phụ nữ, không biết đã lên giường với biết bao nhiêu người phụ nữ, ngủ với bao nhiêu thiếu nữ rồi, thật khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm thấy tim.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!