Im lặng qua một lúc lâu, lông mi của Tô Tú Song khẽ run lên, giọng nói khàn khàn đè thấp, lại nhún nhún vai, cố ý ra vẻ đang cười rất thoải mái: “Tớ và anh ta chẳng qua cũng chỉ có với nhau một cuộc hôn ước trên danh nghĩa mà thôi, có hiệu lực hai năm, hết hai năm thì sẽ ly hôn là được.”
Vừa nói xong lời này, trái tim cô như bị thứ gì đó đâm phải, ẩn ẩn cơn đau đớn.
Nhìn xuyên qua khe hở ở cửa, ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Dung Thành chằm chằm nhìn khuôn mặt cùng nụ cười chói mắt của cô, trên mặt như phủ một tầng băng lạnh.
Lại thâm trầm nhìn cô chăm chú một hồi lâu.
Sau đó, anh lại khôi phục sự lạnh lẽo của mình, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng, chân dài khẽ động, nhẹ nhàng, không tiếng động rời khỏi.
Hai người ở trong phòng hoàn toàn không biết tình hình ở bên ngoài.
Bạch Tĩnh im lặng rơi vào dòng suy nghĩ của bản thân, không thể kiềm chế được bản thân.
Cô ta vô cùng mong mỏi bản thân mình là một trong số những người phụ nữ kia.
Cho dù chỉ ngủ chung với Hoắc Dung Thành một đêm thôi, cũng đã cam lòng, cho dù chỉ có thể có một giây chiếm hữu được người đàn ông đĩnh đạc kia, cũng chết không hề hối tiếc.
“Đúng rồi, tớ còn chưa hỏi cậu, hôm qua cậu đăng bài 520, là ai đã tặng cho cậu đấy?” Tô Tú Song cưỡng ép bản thân phải cười, thay đổi đề tài, cô ý trêu chọc Bạch Tĩnh.
“Nhàm chán nên giết thời gian chút thôi, một con người độc thân như tớ, ai tặng tớ được chứ, cậu nghỉ ngơi đi, tớ đi về trước.”
“Được.”
Thang máy đến tầng hai thì dừng lại, tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Bạch Tĩnh ngẩng đậu.
Tần Du Du lắc eo ưỡn mông, xách một chiếc túi xách hàng hiệu, khuôn mặt cao quý, bước vào trong.
“Đến thăm “bạn thân” của cô đó sao?” Ánh mắt của Tần Du Du khinh miệt, đảo qua nhìn Bạch Tĩnh một cái, cố ý nhấn mạnh hai chữ.
“Có liên quan gì đến cô.” Bạch Tĩnh không vui.
“Giọng điệu cũng không vừa đâu nhan, còn rất ngông cuồng, căn phòng VIP sang trọng như thế cũng là nhờ phúc của bạn thân mới có thể nhìn thấy được tận mắt, thật là đau xót giùm cô đấy.”
Tầm mắt của Bạch Tĩnh nhìn thẳng về phía trước, giống như không nghe thấy gì.
“Nghe nói, bạn thân của cô được tiến vào đoàn làm phim rồi, còn là do cô giới thiệu?”
“...”
“Kết quả thì sao, bây giờ cô ta đã được diễn một vai quan trọng, đợi đến khi “Tương Dạ” được công chiếu rồi, chắc chắn sẽ có thể nổi, lại thêm Trương Tiến Trung xem trọng cô ta, những tài nguyên trong tương lai chắc chắn sẽ không phải lo lắng gì nữa, còn có thể cái mác là người đại diện của AL, quan trọng hơn nữa là, cô ta còn có tấm kim bài Hoắc Dung Thành chống lưng, tiền đồ tất nhiên sẽ theo đó mà lên như diều gặp gió thôi.”
Bạch Tĩnh nghe xong, tâm trạng trong lòng không rõ là tư vị gì, nhưng vẫn bảo vệ bạn mình, cướp lời nói: “Sao nào, cô hâm mộ sao?”
“Đúng thế, tôi rất hâm mộ, lẽ nào, cô không hâm mộ sao?” Tần Du Du cười nói: “Thân là bạn tốt của cô ta, một người ở trên trời một người ở dưới đất, người ta có câu nói rất hay, cùng một cảnh ngộ nhưng vận mệnh thì lại không giống nhau.”
Nghe thấy lời này, Bạch Tĩnh âm thầm siết chặt bàn tay.
Trời sinh Tô Tú Song đã tốt số hơn cô ta.
Vừa mới sinh ra, cô ta đến cha mẹ cũng không còn, còn có thêm em trai con chồng trước của mẹ.
Mà Tô Tú Song, gia đình hòa thuận, hạnh phúc, chị gái còn là tổng giám đống của tập đoàn Tô Thị.
Hiện tại, không chỉ Trương Tiến Trung xem trọng cô, mà cô còn là vợ trên danh nghĩa của Hoắc Dung Thành, có thể không khiến cho người ta hâm mộ được sao?
“Theo lý mà nói, cô ta có thể đi được tới ngày hôm nay, không phải còn có một ít công lao của cô sao, cô ta biết cô thích diễn phim, mà lại không giúp đỡ lại cô hả?” Tần Du Du bắt đầu châm ngòi ly gián.
Bạch Tĩnh không nói gì.
“Xem ra là không có, bộ dạng của cô cũng không hề thua kém gì cô ta, bây giờ cô ta có tài nguyên, không giúp cô có thể được đóng phim, cùng giúp đỡ nhau, mà lại để cho cô làm trợ lý của cô ta, xem ra, cô ta sợ cô sẽ nổi hơn cô ta đấy mà.”
“Nếu như, cô mà là bạn của tôi, chắc chắn tôi sẽ cho cô một ít tài nguyên, chứ không phải để cho cô làm người đại diện quái quỷ gì đó của mình đâu, vừa khổ lại vừa không kiếm được bao nhiêu.”
“Đinh…”
Lúc này, thang máy đã xuống đến lầu một.
Tần Du Du nhướng mày, không nói nhiều thêm nữa, nhìn thấy Mộ Hạo Thiên đang đi qua, cô ta yêu nghiệt cười lên, đi lên phía trước, ôm lấy cánh tay của anh ta.
Bạch Tĩnh xách hộp giữ nhiệt ở trong tay, sắc mặt trầm trầm, trên mặt viết đầy tâm sự đi lên xe buýt.