“Mụ đàn bà không biết xấu hổ tâm tư xấu xa kia, hãy nhìn hình mà rơi nước mắt đi.”
“...”
Có rất nhiều người nhấn vào để xem, số lần truy cập tăng mạnh, thậm chí đến hệ thống đều đã đóng băng, trang tin tức bị tê liệt, không thể bấm vào xem được nữa.
Yên lặng hồi lâu, Tô Tú Song lại lướt xuống đọc thêm mấy chục cái bình luận nữa. Trái tim cô như đang bị hàng vạn kim châm đâm chọc, cơn đau râm ran, xuất hiện một cảm giác bị người khác chế giễu, xem là kẻ ngốc mà đùa cợt.
Đã vậy cô còn chờ đợi xuống cả một ngày.
Ha ha, cô đúng là ngốc nghếch thật mà, đúng là ngu hết thuốc chữa.
Người có tiền, có ai không ở bên ngoài nuôi dưỡng mấy người đàn bà đâu chứ, đặc biệt là nhà họ Hoắc quyền thế khuynh trời, tiền tài địa vị không người nào địch lại được, bên ngoài nuôi phụ nữ, cũng là chuyện rất bình thường mà thôi.
Còn nhớ rõ, trước khi hai người bọn họ đến Anh một ngày, anh đã mua một hộp bao cao su ở siêu thị.
Nhưng mấy lần làm với cô đều chưa từng dùng bao.
Vậy thì, hộp bao cao su đó, chắc chắn là dùng trên người những người phụ nữ bên ngoài,
Nói không chừng là dùng trên cơ thể của người phụ nữ trong lòng anh, dù sao thì, từ tối qua khi vào khách sạn đến bây giờ vẫn còn chưa ra mà.
Tô Tú Song lạnh mặt, cắn môi cười tự giễu bản thân, trực tiếp tắt điện thoại, ném lên đầu giường.
Mắt không thấy thì tâm không phiền, cô vẫn còn đang phải dưỡng bệnh, không thích hợp xem những thứ khiến cho cô ghê tởm, cùng với những tin tức khiến tâm trạng cô không được bình tĩnh.
Cuộc điện thoại tối hôm qua có thể là không phải đang bận gì đó, mà cô đã làm phiền hai người kia rồi, nên cố ý bị người ta ngó lơ, không thèm nghe máy.
Cắn chặt môi, Tô Tú Song hối hận nhìn tay phải của mình, chỉ hận không thể trốn đi một nơi nào đó thật xa!
Ai bảo mày không biết xấu hổ, ai bảo mày đầu bù tóc rối, ai bảo mày vô sỉ!
Bây giờ hối hận rồi sao?
Đáng đời!
Cảm xúc ấm ức bòng trùm cả trái tim cô, nghẹn lại trong lồng ngực không thể thoát ra được, cô ngước mặt lên, nhìn lên trần nhà ngây ngốc, thất thần.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.
Tô Tú Song nâng tay, nhặt điện thoại lên.
Là Bạch Tĩnh gọi đến.
Cô không có tâm trạng, cảm xúc cũng không vui vẻ gì cho cam, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, không muốn nghe, cũng không có ý định sẽ nghe máy.
Sau đó, đối phương lại không chịu buông tha, hai lần ba lượt vẫn gọi đến, dáng vẻ như cô không nghe thì sẽ không dừng lại.
Cô suy nghĩ một lúc, vẫn nhận điện thoại: “Alo.”
“Cậu đang làm gì đấy, sao lâu như thế mới nhận điện thoại.” Giọng nói của Bạch Tĩnh truyền đến từ đầu giây bên kia.
“Tớ đang ngủ, không nghe thấy.”
“Đừng lề mề nữa, mở cửa, tớ đang đứng trước cửa phòng bệnh.” Trong lúc nói chuyện, Bạch Tĩnh tỏ vẻ mình đợi đến mức không còn kiên nhẫn nữa, khẽ đạp hai cái.
Tô Tú Song sửng sốt: "ồ” lên một tiếng, cúp điện thoại.
Xuống giường, cô vội vàng kéo hết những thứ như bàn ghế ra khỏi, mở cửa phòng bệnh.
Bạch Tĩnh xách theo bữa trưa, khuôn mặt vô cùng kỳ lạ nhìn cô chằm chằm: “Cậu làm cái gì vậy? Sao lâu thế mới ra mở cửa, hơn nữa đầu còn đầy mồ hôi thế kia.”
“Không có gì.”
Tô Tú Song khẽ nhếch môi, không muốn nói gì hay giải thích quá nhiều.
“Vết thương của cậu còn chưa khỏi, tớ đã hầm một ít canh, còn xào thêm ít rau xanh, ăn trước một ít đi.”
“Sao cậu lại biết tớ còn chưa ăn sáng cơ, cứ như là con sâu trong bụng tớ vậy.”
Tô Tú Song cười, ngồi xuống ghế sô pha mở hộp giữ nhiệt ra, mùi hương lan tỏa bốn phía, phải uống liền hai bát canh thì khuôn mặt cô mới hiện lên vẻ thỏa mãn: “Không tệ nha, tay nghề có tiến bộ.”
“Cậu…” Bạch Tĩnh như đang muốn nói điều gì đó, lại ngập ngừng không thôi, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Tin tức, cậu xem chưa?”