Đột nhiên, một tiếng động chói tai vang lên, sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra một nửa, xuất hiện một khe hở.
Nghe thấy tiếng động, Tô Tú Song nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, trái tim đập nhanh hơn.
Cô lập tức ngồi dậy, ánh mắt bất giác nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy, một thân ảnh thon dài ưu nhã, trên người từ đầu đến chân là một màu đen, anh ôm một bó hoa hồng to ở trong lòng, đóa hoa hồng rất lớn, che kín hết cả khuôn mặt và cánh tay của người đàn ông.
“...”
Khuôn mặt của Tô Tú Song ửng đỏ, đến cả tai và cổ cũng bị nhiễm hồng, nhịn không được mà cảm thấy xấu hổ, đáy mắt xuất hiện một sự kỳ vọng sâu xa.
Khuôn mặt cô dịu dàng, đến cả giọng nói cũng trở nên mềm mỏng, ôn hòa hơn trước đây không ít, hờn dỗi cùng ôn nhu: “Anh…”
Đúng vào lúc này, bó hoa được dời ra xa một chút, toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông bị che phủ đằng sau bó hoa hồng lộ ra ngoài.
Hành động khiến người ta không hề đề phòng này của anh khiến cho tầm mắt cô đối diện với khuôn mặt ôn hòa của Hoắc Lăng Tùng, cô ngây ngẩn, sửng sốt.
Một cảm giác thất vọng khó có thể diễn tả được đang xâm lấn trái tim coo.
Hồi thần lại, cô hít vào một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc khó hiểu kia trong đáy lòng của mình, khóe miệng khẽ động, nở ra một nụ cười: “Bác sĩ Tùng.”
“Đang đợi anh hai sao?”
Khuôn mặt Hoắc Lăng Tùng ôn nhuận, đặt bó hoa hồng lên đầu giường, lại tưới một ít nước.
Màu đỏ tươi của cánh hoa được vẩy thêm một ít nước lên, đọng nước mỹ lệ động lòng người.
Tô Tú Song lặng lẽ nhìn hành động của anh ấy, lắc đầu: “Không có.”
“Thật là không có sao? Đáy mắt em hình như có chút mất mát.” Khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, Hoắc Lăng Tùng ngồi xuống mép giường.
“Tuyệt đối không có, chắc chắn là bác sĩ Tùng đã nhìn nhầm rồi.” Khuôn mặt của Tô Tú Song rất kiên quyết, giọng điệu chắc chắn.
Mất mát?
Mất mát cái gì chứ?
Bởi vì người bước vào không phải là Hoắc Dung Thành, mà là Hoắc Lăng Tùng sao?
Cô đây không thèm nhìn thấy mặt của người đàn ông vừa ngông cuồng tự đại, bá đạo vừa hạ lưu kia!
“Được thôi, vậy cứ xem như là anh đã nhìn sai rồi đi, chẳng qua thì hôm nay là ngày 20 tháng 5, em với anh hai không định chúc mừng gì đó sao?”
“Không phải cũng chỉ là 520 thôi sao, có gì đáng để chúc mừng đâu chứ? Nhưng mà hôm nay bác sĩ Tùng ăn mặc rất đẹp trai nha, có phải là sắp đi hẹn hò rồi không?” Tô Tú Song khẽ chớp mắt, chuyển dời đề tài nói chuyện.
Nghe thấy thế, Hoắc Lăng Tùng liếc nhìn lại mình từ đầu đến chân, nhàn nhạt nói: “Có hả? Giống như ngày thường thôi mà.”
“Không có đâu, bác sĩ Tùng ngày thường đều thích mặc màu trắng, màu nhạt, hôm nay lại mặc một bộ màu đen, có chút khác thường đó nha.”
“Ai tặng hoa hồng thế, một bó lớn như thế này?”
“Y tá mỗi người tặng một đóa, trên đường đến đây nhận được, vừa hay gộp lại được một bó lớn.”
“Chà chà.” Tô Tú Song lắc đầu tán thưởng: “Quả nhiên là thời đại nhìn nhan sắc của người khác, bề ngoài xinh đẹp là khác biệt ngay.”
Khóe môi Hoắc Lăng Tùng dương lên một nụ cười: “Em cũng rất xinh đẹp mà.”
Đúng vào lúc này, cửa của phòng bệnh lại được đẩy ra.
Một giây khi nghe thấy tiếng động này thì tầm mắt của Tô Tú Song liền nhanh chóng đảo qua.
Thấy thế, Hoắc Lăng Tùng cũng nhìn qua theo.
“Anh ba, đi thôi, xe đang đậu ở bãi đậu xe gần đây, đường tắc quá đi mất.” Miệng như đang ngậm kẹo ngọt, tay Hoắc Diệc Phong đang xoay xoay chìa khóa xe, cà lơ phất phơ đi vào trong.
Lồng ngực phập phồng, thở ra một hơi, Tô Tú Song lại ngả lưng lại dựa vào chiếc gối.
“Hôm nay đón tiết 520, người và xe đều rất nhiều, tắc đường cũng là chuyện bình thường thôi.”
“520, cái ngày lễ quái quỷ gì chứ.” Hoắc Diệc Phong không vui mắng một câu, sau đó đặt cốc giữ nhiệt trong tay lên đầu giường: “Tổ yến đấy, ông đây uống không hết, thưởng cho chị uống.”
Tô Tú Song liếc qua nhìn anh ta một cái rất thâm sâu.
Thật sự là một thằng ngốc khó chịu.
Vừa nhìn đã biết, chắc chắn là anh ta đã cố ý cho nhà bếp chuẩn bị.
“520, 520, ông đây không thích đón 520 chút nào, cảm thấy 250 thì cũng không tệ đậu, người phụ nữ ngốc nghếch kia, chị cảm thấy thế nào?”
Chân dài bước đến bên cạnh giường bệnh, Hoắc Diệc Phong một tay khoác lên vai anh ba của mình, một tay khác thì lại đặt lên bả vai của Tô Tú Song.
“Cậu mới ngốc ấy, cả nhà cậu đều là đồ ngốc.”
Tô Tú Song duỗi tay, trực tiếp đánh cái móng vuốt của anh ta đang đặt trên vai mình xuống.
“Ai dô, tôi thấy cánh chị mọc cứng quá rồi phải không, có tin ông đây ăn hết cả cái vườn dưa leo rách nát của chị luôn không.”
Tô Tú Song trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu đã ăn trộm mất bao nhiêu cây rồi? Không nhìn thấy biển cảnh báo ở trước vườn, cấm Hoắc Diệc Phong và Tiểu Bạch vào sao?”
“Quên mất nói với chị, cách đây vài hôm, Tiểu Bạch đã đổi tên rồi, tên mới của nó là “Hoắc Diệc Phong và Tiểu Bạch”.” Hoắc Diệc Phong nhún nhún bả vai, khuôn mặt tỏ ra vô cùng tự nhiên, cười híp cả mắt lại.
Tô Tú Song: “Có tin là tôi cào rách mặt cậu không hả?”
“Tới đây tới đây, tôi đường đường là cậu tư Hoắc, sẽ sợ chị sao chứ? Chị cào rách mặt tôi, tôi sẽ bứt hết tóc trên đầu của chị.”
Nhìn hai con người ngây thơ ấu trĩ trước mắt, Hoắc Lăng Thần không thể nhịn được mà nói: “Được rồi, Diệc Phong, chúng ta về nhà trước, để cô ấy có thể nghỉ ngơi cho cẩn thận.”
Sau khi hai người rời đi, căn phòng một giây trước vẫn còn đang náo nhiệt thì một giây sau đã biến thành tĩnh lặng không gì tả nổi.
Trừ âm thanh hít thở nhẹ nhàng của cô, tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể khiến cho người ta có thể nghe thấy được.
Uống tổ yến mà Hoắc Diệc Phong vừa mới mang đến cho mình, cô lại xem thêm hai tập phim nữa.
Nháy mắt cũng đã mười giờ rưỡi rồi.
Trên Facebook có một tin nóng đang xôn xao khắp các trang, một chiếc máy bay từ Mỹ trở về bị rơi, có 140 hành khách, trong đó 30 người tử vong, 40 người bị thương nghiêm trọng.
Cô lạnh nhạt quét mắt qua nhìn, cầm cục sạc qua sạc pin cho điện thoại.
Trằn trọc qua lại, nằm ngửa, nằm sấp, đổi qua vô số tư thế nhưng Tô Tú Song vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ.
Ngược lại, trong đầu và trong lòng lại càng lúc càng thêm tỉnh táo.
Đáy mắt cô thoáng qua một dòng cảm xúc sâu xa, khẽ cắn môi, hai tay như đang trút giận xuống ga trải giường.
Miệng của đàn ông đúng là không thể tin được.
Còn lâu cô mới tin lại mấy lời quỷ quái của Hoắc Dung Thành thêm lần nào nữa!
Mang theo một ngọn lửa giận dữ, Tô Tú Song nổi giận đùng đùng xông thẳng xuống giường, khóa cửa phòng bệnh lại.
Còn chê chưa đủ, cô thậm chí còn lấy ghế và bàn trà, chỉ cần là những thứ có thể đẩy được tới trước cửa thì toàn bộ đều đẩy tới chặn cửa lại.
Còn để cửa lại gì nữa?
Giữ cửa cái mông cho anh đấy!
Tốt nhất là anh chết ở bên ngoài, đừng quay về nữa!
Dòng suy nghĩ thay đổi, trong đầu cô lại xuất hiện đoạn đối thoại của Hoắc Dung Thành và Hoắc Lăng Tùng, hôm nay là 520, trên đường có rất nhiều xe, anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Chỉ là vừa nghĩ như thế thì trái tim của cô đã đập “bịch bịch bịch” liên hồi, chỉ thiếu chút là nhảy vọt ra khỏi lồng ngực của cô, cô không thể khống chế được mà suy nghĩ lung tung.
Một giây sau, cô lại cầm điện thoại lên, vội vàng gọi điện cho anh.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Giọng nói lạnh lùng của tổng đài vang lên, truyền đến tai cô.
Nghe thấy thế, Tô Tú Song có chút ngây người, suy nghĩ hỗn loạn.
Đang bận, vậy có nghĩa là, anh không có xảy ra chuyện gì hết, lại còn đang gọi điện cho người khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!