Mãi cho đến khi quay trở lại phòng bệnh, Tô Tú Song vẫn bị người đàn ông kia ôm lấy như cũ, chân cô không thể chạm xuống mặt đất.
Nói thật lòng, cô cảm thấy bản thân như đã biến thành một đứa bé sơ sinh vậy, đi đường được người ta ôm bồng, ăn cơm thì được đút, chỉ cần giơ tay ra là có áo mặc, há mồm ra là có cơm ăn, chẳng khác gì người bị tàn phế.
Hoắc Dung Thành cong người, đặt người phụ nữ trong lòng mình xuống giường, tay to khẽ vỗ lên bả vai của cô: “Ngoan ngoãn nằm im ở đây, đợi tôi về.”
Động tác vô cùng thân mật.
“Anh đi đâu thế?” Bất giác, Tô Tú Song thuận miệng hỏi một câu.
Sáng sớm không phải mới nói sẽ không đi đâu, cả ngày ở lại bệnh viện với cô sao?
“Không nỡ để tôi đi hả?” Anh kéo dài chữ cuối câu, giọng nói trầm thấp khàn khàn lọt vào như đang thổi lửa vào tai cô.
Nghe thế, Tô Tú Song hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, cô cắn răng: “Tôi không hề, anh cứ ở trong phòng khiến tôi chướng mắt gần chết, mau cút xéo đi đi, tốt nhất là đến tối cũng đừng về!”
“Phụ nữ thích nói ra những lời trái với lòng mình, càng thích nói những lời cay đắng hơn, không muốn chính là muốn, không thích thì chính là thích.”
Khuôn mặt Hoắc Dung Thành tỏ vẻ chắc nịch kèm theo ý cười kiêu ngạo: “Người phụ nữ này, chắc chắn em đang vô cùng chờ mong tối nay tôi sẽ quay về để ôm em ngủ, thích thì cứ nói thẳng đi, tôi cũng không chê cười người phụ nữ của chính mình đâu.”
Tô Tú Song trợn trắng mắt, tò mò hỏi: “Những lời tà đạo ngu si không đàng hoàng này là ai nói cho anh đấy?”
“Quản gia Trương.”
“Á?” Tô Tú Song đầu tiên là giật mình sửng sốt, sau đó nhẹ giọng cười gượng, chất vấn hỏi: “Anh cảm thấy lời của quản gia Trương rất đáng tin sao?”
Hoắc Dung Thành hừ lạnh: “Ông ấy đã từng có bạn gái, năm chiếc máy bay cũng không thể trở được hết số bạn gái ấy.”
“...”
Tô Tú Song lặng im.
Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đong đếm được.
Không ngờ là lúc quản gia Trương còn trẻ lại phong lưu như thế!
“Vậy anh thì sao, đã có bao nhiêu người?” Không biết tại sao, trái tim của cô có chút ngứa ngáy, hỏi ra một câu.
Hoắc Dung Thành cúi đầu, môi mỏng ngậm tai cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo ý cười: “Người phụ nữ này, hôn lưỡi mười phút rồi tôi sẽ nói cho em biết đáp án.”
Tô Tú Song: “...”
Sao lúc trước cô không phát hiện tên này là một con quỷ háo sắc chân chính nhỉ!
“Không nói gì? Vậy thì chính là âm thầm đồng ý.” Hoắc Dung Thành nhả ra một câu, vừa dứt lời đã không đợi cô phản ứng lại, tay lớn ấn vào cần cổ của cô, bá đạo hôn xuống.
Môi của Tô Tú Song đột nhiên bị chặn lại, trong đầu một mảnh trắng xóa.
Trên môi vừa ướt dính, mạnh mẽ kéo cô tỉnh táo trở lại, hai tay đẩy lồng ngực của Hoắc Dung Thành ra, dùng sức đẩy người đàn ông trước mặt ra.
Hoắc Dung Thành không chút phòng vệ đã bị cô đẩy lùi về sau mấy bước.
Chẳng qua là tâm trạng của anh đang vui nên cũng không tức giận, đầu lưỡi tà ác liếm liếm môi mỏng, hạ giọng thấp xuống, trầm giọng cảnh cáo: “Tối nay không được khóa cửa, để cửa cho tôi.”
“Anh vẫn nên về nhà ngủ đi thì hơn, tôi tuyệt đối sẽ không để cửa cho anh đâu.”
Hai người ngủ cùng trên một cái giường, không phải bị anh lấn, thì cũng sẽ bị anh đè, ôm, giường quá chật, ngủ không được thỏa mái.
Hơn nữa, cô còn muốn dưỡng thương, bị anh trêu đùa như thế, thì ngày xuất viện cũng phải lùi lại về sau mấy ngày.
“Ha, cái cửa rách nát này có thể cản nổi tôi sao?” Hoắc Dung Thành híp mắt, trên mặt tỏ vẻ không thèm quan tâm, thấp giọng cảnh cáo cô: “Không để cửa cho tôi, tôi sẽ trực tiếp gỡ bỏ nó ra, phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi sẽ khiến nó không còn lại chút tro bụi nào, chết, cũng phải chết ở trên người em.”
Tô Tú Song hít vào một hơi thật sâu, đang chuẩn bị mở miệng chửi ầm lên thì đâu ai ngờ rằng, đầu người đàn ông kia nghiêng sang một bên, chớp nhoáng hôn lên môi cô một cái.
“Hoắc Dung Thành!”
Cô tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng lên, thuận tay nâng đĩa trái cây lên, ném về phía người đàn ông kia.
Cô vẫn không quen nổi cái thói mặt dày vô sỉ của người đàn ông này!
Hoắc Dung Thành khắp mặt tràn ngập sự đắc ý vì đã thành công hôn trộm, đứng thẳng lên, phủi phủi ít trái cây ném trúng lên bụng và chân anh.
Làm xong, ánh mắt anh chứa đầy ý cười, môi mỏng nhếch lên, sờ sờ đầu cô như đang sờ đầu một con cún.
Mặt trời sau trưa chiếu rọi qua ô cửa sổ, phủ lên cơ thể của Hoắc Dung Thành, nụ cười của anh, làm chói mắt người khác.
Tô Tú Song căn bản không có tâm trạng để thưởng thức, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể duỗi tay cào nát mặt anh ra.
Cuối cùng thì người đàn ông kia cũng rời đi, trong phòng khôi phục lại một khoảng không vắng lặng.
Cơ thể cô vẫn có chút yếu, chưa thể hồi phục, cô nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, thế mà lại có thể ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi tỉnh lại thì vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy quản gia Trương mặc một bộ đồ tây màu trắng đang đứng trước mặt cô, trên mặt mang theo nụ cười.
Tô Tú Song bị dọa cho một trận, khẽ vỗ vỗ lồng ngực: “Quản gia Trương, sao ông lại đứng ở đây không chút tiếng động nào thế, tôi còn nghĩ là mình đang gặp ma nữa đấy.”
“Xin lỗi mợ hai, đã khiến mợ giật mình rồi, đây là bánh kem ngàn lớp tráng miệng, cậu hai nói mợ hai thích ăn nên đặc biệt cho thợ làm bánh làm.”
Khuôn mặt quản gia Trương tràn đầy ý cười, đưa bánh ngọt qua.
Tô Tú Song thử ăn một miếng, tò mò cau mày: “Sao lại nóng như thế?”
“Cậu hai đã dặn dò, để cho thợ làm bánh ở trong bếp chờ lệnh, tùy lúc có thể chuẩn bị đồ ngọt cho mợ hai ăn, khoảng thời gian mà mợ nằm viện, có thể phục vụ mợ đúng lúc.”
Nghe thấy thế, trái tim của Tô Tú Song run rẩy, đập lạc mất một nhịp, sau đó đập nhanh hơn.
Cắn một miếng bánh kem, vừa ngọt vừa thanh, vị béo ngọt thấm vào tận trái tim.
“Đúng rồi, mợ hai, cậu hai có nói, bảo cô tối nay phải để cửa, nếu không cậu ấy sẽ phá cửa vào.” Quản gia Trương lại bồi thêm một câu.
Tô Tú Song: “...”
Phá cửa vào, anh là cướp sao?
“Hôm nay là một ngày đặc biệt, đáng để chúc mừng, chắc chắn cậu ấy sẽ cùng mợ trải qua một ngày đặc biệt khó quên này.”
Ngày đặc biệt?
Đầu óc của Tố Tú Song đang tìm kiếm thông tin cẩn thận lại một lượt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra được: “Là ngày gì vậy?”
“Mợ hai có thể tra lịch xem.” Quản gia Trương âm thầm quăng cho cô một lời nhắc nhở.
Nghe thế, Tô Tú Song bèn mở lịch ra xem, ngày 20 tháng 5.
Quản gia Trương nói: “Cậu hai đã đặc biệt dặn dò, nếu như cô không giữ cửa lại cho cậu ấy thì cậu ấy sẽ có hai cách để đối phó cô.”
Không ngờ lại có cảnh cáo nữa cơ đấy.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sự tò mò và nghi ngờ nhìn qua.
“Cách thứ nhất, đánh gãy chân của cô, cách thứ hai làm đủ mọi tư thế ba ngày ba đêm khiến cô không thể xuống giường được.” Quản gia Trương vẫn tươi cười như cũ, nói ra vô cùng tự nhiên.
Nháy mắt, khuôn mặt Tô Tú Song đỏ bừng lên, cả mặt nóng rát như bị thiêu cháy.
“Hy vọng cậu hai và mợ hai sẽ có thể trải qua một đêm thật là tuyệt vời và hạnh phúc.” Lời của quản gia Trương ít nhưng lại nhiều ý nghĩa, vô cùng thâm ý.
Nói xong câu cuối cùng, ông cong người, cung kính bước ra ngoài, đóng của phòng bệnh lại.
Mặt mày Tô Tú Song đỏ bừng không thể nào bớt đi được, nâng người dậy ôm lấy gối ôm, xem gối ôm là người đàn ông kia mà hung hăng đấm mấy phát vào mặt, còn nặng nề cào thêm mấy phát.
Đồ mặt dày, đê tiện, hạ lưu!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!