Nghe thế, hai mắt của Mộ An Bảo trầm mặc nhìn ông chằm chằm: “Cậu muốn để anh cả cậu phải quỳ gối xuống cầu xin cậu sao?”
“Anh cả, tình hình trước mắt vô cùng căng thẳng, bây giờ, người dân của toàn thành phố đều đang nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Tư Đồng, tôi mà ra tay vào lúc này thì không chỉ không giúp được thằng bé, ngược lại còn bị kéo xuống nước cùng, anh có hiểu không?”
Sắc mặt của Mộ Hải Hưng vô cùng nghiêm túc, giọng điệu thành khẩn nói.
Vị trí càng cao thì lại càng có nhiều nguy hiểm rình rập.
Có không ít người đang muốn tìm cách để đẩy ông xuống nước, đang sầu não buồn rầu vì không tìm được điểm yếu của ông, thời khắc này, sao ông dám hành động thiếu suy nghĩ được chứ.
“Anh cả, anh phải nghĩ thoáng một chút, tội danh cố ý giết người chỉ có thể bị xử tội tử hình, tù chung thân hoặc là phán quyết ngồi tu trên mười năm, tình tiết tương đối nhẹ nhàng thì sẽ xử từ ba đến mười năm, người kia vẫn chưa bị tông chết, thuộc dạng tình tiết tương đối nhẹ, nhiều nhất thì cũng sẽ bị phán tù chung thân, đợi đến khi sóng gió qua đi, tôi sẽ lộ diện, đến lúc đó ngồi tù vô thời hạn biến thành có thời hạn, thời hạn giảm dần giảm dần, không mất quá nhiều thời gian, rất nhanh sẽ được thả rồi.”
Đây là biện pháp duy nhất mà Mộ Hưng có thể nghĩ ra được ở thời điểm hiện tại.
“Tôi không đợi được dù chỉ là một giây, chân của thằng bé còn đang bị thương, Hoắc Dung Thành tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó đâu, chỉ sợ còn chưa đợi được đến ngày đón nó ra thì nó đã chết ở trong tù rồi.”
Mộ Hải Hưng an ủi nói: “Anh đừng quá lo, tôi sẽ cho người để mắt cẩn thận.”
“Cậu có thể để mắt đến nó được hai mươi tư tiếng, nhìn không chớp mắt sao? Thủ đoạn và bản lĩnh của Hoắc Dung Thành, cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được đâu.”
Lòng Mộ An Bảo như bị lửa đốt, nghe không vào bất cứ lời khuyên và an ủi nào của người khác.
Cuối cùng, Mộ Hải Hưng cũng không còn chút kiên nhẫn nào nữa, có chút giận dữ: “Vậy anh muốn tôi phải làm gì? Thay đổi xét xử của tòa án, kéo nó ra ngoài, sau đó tôi sẽ phải tiếp nhận điều tra của tổ chức phía trên sao?”
“Cậu lăn lộn trong giới chính trị nhiều năm như thế, bây giờ quyền cao chức trọng, lẽ nào lời nói không có chút trọng lượng nào sao?”
Dù sao thì chức vị của ông ấy cũng không thấp, đến này có thể ngang bằng với nhà họ Hoắc.
“Có cần tôi nhường vị trí này lại cho anh ngồi thử không?”
“Bây giờ cậu đang phát giận với tôi đó sao? Nếu như tôi có thể ngồi ở vị trí của cậu thì hôm nay đã không đến đây cầu xin cậu như thế, sắc mặt không kiên nhẫn này của cậu bày ra cho ai nhìn đấy hả?” Mộ An Bảo bừng bừng lửa giận, giọng điều nặng nề hơn, bắt đầu phát giận.
Dập tắt đầu thuốc, Mộ Hải Hưng trực tiếp đựng lên, hạ lệnh đuổi khách: “Anh cả, bây giờ lý trí của anh không ổn định, không thích hợp để nói chuyện, anh đi về trước đi, qua mấy ngày nữa, bình ổn lại cảm xúc rồi thì chúng ta lại nói tiếp.”
“Đuổi tôi đi?” Lồng ngực của Mộ An Bảo phập phồng, không dám tin nhìn ông ấy.
Qua mấy ngày nữa lại nói tiếp?
Lửa chưa cháy đến mông thì chắc chắn ông còn chưa sốt ruột.
Bị dao đâm vào chân, bị nhốt vào trong trong tù cũng không phải là con trai của Mộ Hải Hưng ông, ông vẫn còn có thể ăn ngon ngủ yên.
Mộ Hải Hưng không nói gì, xem như là đang âm thầm thừa nhận.
Bây giờ tâm trạng của ông ta đang kích động, không có cách nào nói chuyện được.
Mà những kiến nghị mà ông nêu ra cho ông ta, ông ta đều phản bác, như thế thì sao mà bàn luận thêm được.
“Mộ Hải Hưng, những năm này, tôi đối đãi với cậu như thế nào, trong lòng cậu còn không rxo sao? Bây giờ tôi gặp khó khăn, cậu lại không thèm đếm xỉa đến?”
Trước mắt, Mộ Hải Hưng là cọng cỏ cứu mạng duy nhất còn lại của ông ta, ông ta chết cũng phải nắm chặt cọng cỏ này chôn cùng.
“Anh muốn tự mình đi hay là để tôi gọi cảnh vệ vào dẫn anh đi? Sáng mai bảy giờ tôi vẫn còn có cuộc họp, không có thời gian tranh cãi cùng với anh, anh không ngủ nhưng tôi còn phải ngủ.”
Lần này, khuôn mặt của Mộ An Bảo đã hoàn toàn phát lạnh: “Hôm nay, nếu như cậu không cho tôi một sự công bằng thì tôi tuyệt đối sẽ không rời đi.”
“Công bằng? Là tôi sai khiến Mộ Tư Đồng lái xe tông người ta sao? Không thể quản được con trai mình, lại còn phát điên ở chỗ này để làm cái gì?” Mặt mày Mộ Hải Hưng tái mét, hất ly trà đổ xuống đất, âm lượng cao lên.
Cửa thư phòng không hề đóng.
Tiếng tranh cãi gay gắt cùng với tiếng vỡ chói tai của ly trà truyền tới phòng khách.
“Không phải là mối quan hệ giữa hai anh em ông ấy vẫn luôn rất tốt sao, sao đột nhiên lại làm ầm ĩ đến mức này?” Hạ Ngữ Cầm cau mày.
“Đi qua nghe ngóng thử xem sao.” Mộ Hạo Thiên cũng có chút tò mò, đỡ lấy vai Hạ Ngữ Cầm, nhẹ giọng bước qua.
“Mộ Hải Hưng, cậu có còn là con người nữa hay không, lời như thế mà cậu lại dám nói ra được, tôi và chị dâu cậu bây giờ chỉ hy vọng cậu cứu Tư Đồng thoát ra ngoài, cậu lại bày bộ dáng quan lớn ra với tôi, muốn thị uy đấy à?”
Mộ An Bảo bừng bừng lửa giận, bàn tay nặng nề đập lên bàn, làm cho mặt bàn rung động, bút viết đồ đạc ở trên bàn đều rơi xuống hết.
“Cậu có những chuyện xấu xa gì, nếu như tôi nói ra, cậu cảm thấy, bản thân còn có thể ngồi vững được trên chiếc ghế này sao?”
Một câu nói đã rúng động đến trái tim của Mộ Hải Hưng, ông chỉ tay vào Mộ An Bảo: “Anh đừng có mà chó cùng dứt dậu, cắn người vô cớ.”
Đã nói đến đây, sắc mặt của Mộ An Bảo cũng trở nên trầm mặc hơn: “Năm đó câu ở bên ngoài say mê Trần Tình Vãn, sinh ra một đứa con gái rồi lại không dám nuôi, tôi nuôi nó trở thành tiểu thư có tiếng nhất thủ đô này, bây giờ Tư Đồng vì muốn chút giận cho con gái của cậu mà bị bắt vào trong tù, người làm cha như cậu thật đúng là một tên máu lạnh vô tình.”
“Trừ Trần Tình Vãn ra, bây giờ cậu còn nuôi thêm mấy người phụ nữ khác ở bên ngoài, mỗi tháng dùng thẻ của tôi để chuyển tiền cho bọn họ, còn dùng một cách vô cùng thoải mái nhỉ? Giao dịch đổi tên tài sản, muốn ly hôn với Hạ Ngữ Cầm sao, chỉ cần chỗ tôi thổi ra một ít tin tức là cũng có thể chơi chết cậu, cậu có tin không?”
“Bây giờ, cậu với tôi đều đứng trên một chiến tuyến cả thôi, muốn tránh khỏi chuyện này, đừng hòng!”Anh đã rửa mặt, lại thay một bộ đồ khác, một đêm ngủ đủ giấc nên nhìn qua thì có thể thấy là tinh thần vô cùng sảng khoái, khuôn mặt phát sáng như được dát vàng, mặt mày rạng rỡ: “Muốn ăn cái gì, để Cố Hàn đi mua.”
“Tôi không đói, tin tức kia là do anh cho người tung ra sao?”
Tối hôm qua, trước lúc cô gần đi ngủ, thì tin tức vẫn chưa tuồng ra như thế.
Bây giờ nhìn qua thời gian bài báo được đăng lên một chút, vậy mà lại là hơn mười một giờ tối qua.
Đi đến bên giường, ngồi xuống, Hoắc Dung Thành lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, nhướng mày: “Bánh bao húp của tiệm Bồ Hòa sao?”
“...”
“Mộ Tư Đồng sẽ bị phán xét như thế nào?”
Quyền thế của nhà họ Mộ không nhỏ, chẳng có lý nào mà giương mắt nhìn Mộ Tư Đồng khổ cực chịu bị tống giam vào nơi ngục tù cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!