CHƯƠNG 442: GIẾT NGƯỜI DIỆT KHẨU!
Long Đình Đình nhướn mày, cũng quát lại anh!
“Tôi bắt nạt cô ta? Mặc Diệu Dương, mắt anh mù à? Tôi bắt nạt cô ta lúc nào? Rõ ràng là cô ta tự dùng khổ nhục kế!”
“Cô đừng vu oan cho Ôn Lam, cô ấy không phải loại phụ nữ như vậy!”
Cuối cùng Ôn Lam cũng hiểu ra điều gì đó, cô ta chống người ngồi dậy, cực kỳ uất ức mà nói với Mặc Diệu Dương: “Diệu Dương, em không làm gì cả, anh phải tin em, nhất định phải tin em!”
Nói xong cô ta quay đầu, khóc lóc kể lể với Long Đình Đình: “Đình Đình, tôi biết cô hận tôi. Tôi có thể hiểu những gì cô làm, cô hy vọng có thể níu kéo được Diệu Dương. Nhưng… anh ấy không còn yêu cô nữa rồi, lẽ nào cô không cảm nhận được sao? Anh ấy đã cho cô một đứa bé rồi, cô còn muốn gì nữa?”
Những lời này thực sự rất khó nghe, đúng chất của kẻ thứ ba. Cho dù là diễn, Long Đình Đình cũng không nghe nổi.
Cô giơ tay lên cho cô ta một cái tát!
“Long Đình Đình, tôi giết cô!” Mặc Diệu Dương thấy cô ra tay đánh người thì tức giận hét lên.
“Cháu định giết ai?” Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Trương Hữu Long mở cửa, ông cụ Mặc nổi cáu bước vào.
“Ông nội.”
“Ông nội, sao ông lại tới đây?”
“… Ông cụ Mặc.” Ôn Lam cũng lên tiếng chào.
Mặc Viên Bằng hờ hững liếc nhìn cô ta sau đó lại ngẩng đầu, dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm Mặc Diệu Dương: “Vừa nãy cháu nói muốn giết ai?”
“Ông nội, cháu…” Khí thế vừa nãy của Mặc Diệu Dương đột nhiên biến mất.
“Bây giờ càng ngày cháu càng làm càn! Cháu định học theo ba cháu, sỉ nhục nhà họ Mặc thành thế này sao?” Mặc Viên Bằng giận run người.
Trương Hữu Long bước lên muốn dìu ông ngồi xuống, ông cụ xua tay, tiếp tục khiển trách: “Quả nhiên là cha nào con nấy! Đúng là con của Mặc Chấn Ngôn, ăn cây táo, rào cây sung! Chỉ biết bắt nạt người nhà!”
Những lời này hiển nhiên là một dây dẫn nổ.
Mặc Diệu Dương hung hăng nói: “Đúng! Cháu chính là người như vậy! Hôm nay cháu cũng nói luôn, cháu chỉ cần Ôn Lam, không ai được phép làm tổn thương cô ấy! Nếu ông còn ép cháu thì cháu sẽ thuê người giết cháu dâu của ông, giải quyết luôn cả đứa cháu đích tôn của ông! Dù sao với địa vị hiện nay của cháu ở thành phố G, muốn giết một người là chuyện rất dễ dàng!”
Nói xong anh phớt lờ cái nhìn sửng sốt của mọi người đang có mặt và khịt mũi lạnh lùng ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh có một sự im lặng chết chóc.
Một lúc sau, Mặc Viên Bằng mới dùng giọng điệu thương lượng, đàm phán với Ôn Lam: “Cô Ôn, cô muốn bao nhiêu tiền mới có thể rời xa cháu trai tôi? Chỉ cần cô ra giá, tôi nhất định sẽ thoả mãn cô!”
Ôn Lam trả lời: “Ông Mặc, tôi muốn Diệu Dương chứ không phải tiền của anh ấy!”
“Không được!” Mắt Mặc Viên Bằng trầm xuống, ông nói: “Ngày nào tôi còn sống thì chỉ có nó bị tôi đuổi ra khỏi cổng nhà họ Mặc, xoá tên khỏi gia phả, chứ không bao giờ có chuyện có người thay thế mợ hai nhà họ Mặc. Trừ khi tôi chết!”
Sau khi Mặc Viên Bằng đi, Long Đình Đình lại quay về phòng bệnh.
Hai người phụ nữ nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ kiên định.
“Cô Ôn, cô cho rằng Diệu Dương đối xử thật lòng với cô sao?” Long Đình Đình hỏi.
“Nếu không thì sao?” Ôn Lam ngẩng đầu, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo.
“Vậy thì tốt, tôi cũng không ngại nói với cô, trước kia khi tôi ở bên anh ấy cũng gặp rất nhiều cản trở. Nhưng chúng tôi vẫn đến được với nhau. Mà bây giờ anh ấy lại vì cô mà muốn rời xa tôi. Cô nói xem, cô có thể ở bên anh ấy được đến bao giờ? Mà người thay thế cô tiếp theo bao giờ sẽ tới, cô từng nghĩ đến chưa?”
Khi Long Đình Đình nói những lời này, trên mặt cô không có chút oán hận nào, chỉ có ngôn ngữ bình tĩnh và giọng điệu thản nhiên, dường như cô đã nhìn thấu tất cả.
Ôn Lam không cho là vậy: “Tôi chỉ cần có anh ấy là đủ rồi, còn những việc khác… Bây giờ cô đã là kẻ thua cuộc nên mới nói như vậy. Sao cô biết anh ấy nhất định sẽ vì người khác mà bỏ rơi tôi? So với tôi, cô chỉ là kẻ thất bại mà thôi!”
Người phụ nữ này quả nhiên không phải người phụ nữ bình thường, ít nhất so với Cốc Nhược Lâm, Sở Huệ Nhu thì cũng có chút não, không bị vài ba câu nói của cô mà kích động.
Cô nhớ lại những gì Diệu Dương đã nói, nhất định phải chọn những lời có thể kích thích Ôn Lam, nhất định phải khiến cô ta lộ mặt càng sớm càng tốt. Dù sao thời gian của ai cũng không phải từ trên trời rơi xuống, cô phải ép cô ta lộ rõ bộ mặt thật càng sớm càng tốt, chuyện này quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Cô hít mũi rồi nói: “Cô nghĩ mình có thể qua được ải của ông nội không? Chỉ cần một câu của ông, Mặc Diệu Dương tuyệt đối không thể cưới cô. Cho nên cho dù có được anh ấy thì cả đời này cô cũng sẽ chỉ mang danh kẻ thứ ba thôi! Cô nghĩ xem, sự hy sinh mà cô dành cho tình yêu của mình có thật sự đáng không?”
Quả nhiên nghe những lời này của Long Đình Đình xong, trên mặt Ôn Lam lướt qua vẻ phức tạp.
“Cô Ôn, cô tự cân nhắc đi, tạm biệt.” Long Đình Đình thấy đã đạt được mục đích bèn đứng dậy rời đi.
Sau khi Long Đình Đình ra về, Ôn Lam lâm vào trầm tư.
Nhưng điều cô ta trầm tư không phải là sai lầm và sự từ bỏ của mình, mà là làm thế nào mới có thể khiến Mặc Diệu Dương hạ quyết tâm chống lại nhà họ Mặc đến cùng. Dù sao chẳng có người phụ nữ nào nguyện ý sống trong bóng tối cả đời cả.
Đương nhiên cô ta cũng muốn được mặc váy cưới, trở thành người vợ trên danh nghĩa thực sự của Mặc Diệu Dương!
Ôn Lam lấy trong ngăn kéo ra một con dao gọt hoa quả, ước lượng một chút rồi cứa vào tay mình…
Ngày hôm sau, một nhân chứng đã quay được đoạn video.
Mặc Diệu Dương giận đùng đùng chạy tới chỗ Long Đình Đình khám thai, hai người xảy ra cãi vã kịch liệt, dưới sự chứng kiến của mọi người, Mặc Diệu Dương rút dao, đâm mạnh vào bụng thai phụ, hiện trường lập tức hỗn loạn, máu lênh láng trên đất…
Mặc Viên Bằng nghe được tin này thì hoảng sợ, phải dựa vào mọi mối quan hệ để dập vụ này xuống, cục cảnh sát cũng đã sắp xếp ổn thoả.