CHƯƠNG 431: LÀM LOẠN BỮA ĂN
Ánh mắt của Mặc Diệu Dương rất lạnh lùng, lập tức nhấn điện thoại nội bộ ở trên bàn, ra lệnh nói: “Đi đến tiệm cơm XX, bao một phòng ăn…”
Phía dưới của toà nhà, Long Đình Đình đành phải lôi kéo Mạc Ninh Thanh rời đi.
Ở ngoài cửa, Mạc Ninh Thanh vô cùng kích động nói: “Đình Đình, cậu cứ rời đi như vậy sao? Tức chết tớ rồi!”
“Nếu không thì sao?” Ngược lại lúc này Long Đình Đình lại rất bình tĩnh nói.
Mặc dù trong chuyện này, có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng cô vẫn tin tưởng con người của Mặc Diệu Dương. Từ sau khi anh trở về, anh chưa hề tự mình đi tìm Cốc Nhược Lâm, chỉ nghe thấy người hầu ở nhà chính nói là Cốc Nhược Lâm yêu cầu vào nhà tìm Mặc Diệu Dương, nhưng bị chặn lại.
Điều này cũng có thể nói rõ ràng, rằng Mặc Diệu Dương chưa từng gặp cô ta. Nếu không, cô ta cũng không cần phải từ xa chạy đến yêu cầu được gặp anh.
Có lẽ, Ôn Lam này cũng chỉ có quan hệ công việc với anh mà thôi.
Có lẽ, bọn họ là bạn bè, Mặc Diệu Dương chỉ lo lắng cô sẽ hoài nghi, cho nên mới gặp mặt.
Có lẽ, tối hôm qua, cô đã thực sự hiểu nhầm bọn họ…
Dù sao, những lời phân tích trước đó của Mạc Ninh Thanh cũng rất có đạo lý. Hai người bọn họ nếu như muốn làm gì đó, thì tại sao lại ở trước mặt của nhiều người như vậy, chẳng phải là…
“Tớ chưa từng đến công ty của Mặc Diệu Dương, nhân viên cấp dưới của anh ấy không biết tớ cũng là chuyện bình thường. Về phần có hẹn trước, bọn họ cũng làm theo quá trình bình thường, đừng so đo với bọn họ.”
Long Đình Đình quay đầu lại an ủi Mạc Ninh Thanh, nhưng trên thực tế, trong lòng của cô, cũng đã bị động chạm rồi.
“Cái tên Mặc Diệu Dương này cũng thật là, vợ của mình đã đến công ty rồi, thế nhưng còn bị từ chối ở ngoài cửa, tớ cũng thật sự phục rồi.” Mạc Ninh Thanh thở phì phò nói.
Long Đình Đình bị cô làm cho buồn cười, lôi kéo tay của cô nói: “Bỏ qua đi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
“Ừ.” Mạc Ninh Thanh gật gật đầu.
Hai người đứng ở ven đường đối diện toà nhà, chờ xe taxi.
Đột nhiên, ở cửa lớn của toà cao ốc Mặc Thị, có hai người đi ra. Người đàn ông mặc âu phục giày da, khí thế hiên ngang. Còn người phụ nữ thì dịu dàng , khí chất không tồi.
Hai người này đi song song cùng một chỗ, nếu như người không biết chuyện nhìn qua, quả thật cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.
Long Đình Đình và Mạc Ninh Thanh cũng đều nhìn thấy.
Khi hai người đi xuống bậc thềm của cao ốc, Mặc Diệu Dương xoay người đi lấy xe.
Người phụ nữ thì giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bước chân vừa nhấc lên, liền khoác tay lên cánh tay của người đàn ông. Cô ta hơi ngẩng cổ lên, gương mặt mang theo lúm đồng tiền hoàn hảo, đang nói gì đó với người đàn ông.
Người đàn ông cũng không đẩy cô ta ra.
Một màn này, đều rơi vào mắt của Long Đình Đình và Mạc Ninh Thanh.
Ôn Lam lôi kéo cánh tay của Mặc Diệu Dương, dịu dàng hỏi: “Tổng giám đốc Mặc, chúng ta đi ăn gì vậy?”
Mặc Diệu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Cô Ôn là người ở đâu?”
“Anh hỏi điều này để làm gì?”
“Đương nhiên là để mời cô đi ăn đồ ăn chính thống của quê cô.” Mặc Diệu Dương tuỳ ý trả lời.
Ôn Lam cười, gật gật đầu: “Vậy thì nhập gia tuỳ tục, tổng giám đốc Mặc có thể mời tôi nếm thử đồ ăn địa phương của thành phố G.”
Sau đó, Mặc Diệu Dương gật đầu, xoay người đi nhà xe lấy xe.
Mà Ôn Lam lại giả bộ như không nhìn thấy hai người phụ nữ đang trợn mắt há miệng ở phía bên đường đối diện, đứng thẳng chờ đợi ở chỗ đó.
Sau đó Mặc Diệu Dương lái xe đến, Ôn Lam lên xe, sau đó lái xe về phía đường lớn…
Mạc Ninh Thanh liều mạng chớp chớp mắt, lắp bắp, lời nói cũng không rõ ràng: “Đình… Đình Đình, vừa rồi… chính là Mặc Diệu Dương đúng không? Hay là do con mắt của tớ có vấn đề? Thực sự là anh ấy sao?”
Long Đình Đình nói: “Đúng vậy!”
“Vậy… Vậy.. người phụ nữ đó là ai?”
Lông mày của Long Đình Đình hơi nhíu lại, nói: “Cô ấy là Ôn Lam.”
Xe của Mặc Diệu Dương dừng lại ở trước cổng của một nhà hàng bản địa tự chọn đồ ăn, ở dưới mắt nhìn chăm chú của Long Đình Đình và Mạc Ninh Thanh, hai người đó xuống xe.
Sau khi Ôn Lam xuống xe, tiến lên một bước, lại một lần nữa ôm lấy tay của người đàn ông.
Hai người họ, có động tác thân mật đi vào bên trong nhà hàng…
Long Đình Đình và Mạc Ninh Thanh cũng xuống xe.
Ở cửa ra vào, Mạc Ninh Thanh do dự nói: “Đình Đình, chẳng lẽ… Còn muốn đi vào hay sao?”
Điều này gần như đã xác định Mặc Diệu Dương ngồi vững ở cái ghế ngoại tình rồi, dù sao trong lòng của Long Đình Đình cũng hơi sợ ở trong lòng.
Đột nhiên không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào, cuối cùng, cô nói: “Bỏ đi, trở về đi.”
Đừng nói bây giờ đang ở bên ngoài tiệm cơm, giờ phút này đến suy nghĩ tự tử cô cũng đã có.
Cô phát hiện, quả thật là do cô mù rồi. Vẫn cho là, anh là loại đàn ông trọng tình trọng nghĩa, chung thuỷ một lòng. Thế nhưng, theo thời gian tiếp xúc dài, cô càng cảm thấy mình là một đồ ngu ngốc, mới có thể tin rằng trên thế giới này còn có mèo không ăn vụng.
Trong lòng của Mạc Ninh Thanh không phục, cô cũng đã không chỉ một lần nhìn thấy sự che chở của Mặc Diệu Dương với Long Đình Đình. Bây giờ, vợ của anh ấy đang có thai, mỗi ngày đều phải chịu đựng vất vả, anh ta thì ngược lại vui vẻ, lại ở bên ngoài với người phụ nữ khác!
Không được, cơn giận này không thể nuốt xuống được.
Mạc Ninh Thanh kiên định nói: “Đình Đình, cậu ở đây chờ tớ.” Nói xong, không để ý đến sự ngăn cản của Long Đình Đình, đã nhanh chân đi về trong tiệm ăn.
Mạc Ninh Thanh mua chuộc nhân viên phục vụ, chạy thẳng về phía phòng ăn của Mặc Diệu Dương.
Mở cửa phòng ra, Mạc Ninh Thanh cầm lấy ấm nước ở bên cạnh, đổ vào người của Ôn Lam: “Cái đồ phụ nữ chết tiệt này, đi quyến rũ người đã có vợ, cô là đồ người thứ ba không cần mặt mũi, bẩn thỉu!”
“Á!” Ôn Lam không kịp đề phòng, trong nháy mắt vừa ngẩng đầu lên, đã bị một bình nước lạnh đổ xuống từ đều đến chân. Cô ta hét lên một tiếng, đứng dậy chạy sang một bên.
Sự việc xảy ra quá đột ngột. Thậm chí đến cả Mặc Diệu Dương cũng ngây ngẩn cả người.
“… Mạc Ninh Thanh?” Anh nhận ra Mạc Ninh thanhh, gương mặt cũng ẩn ẩn ý giận.
Mạc Ninh Thanh lập tức ngạc nhiên đến ngây người.