Bọn người An Đình Đình đang đứng ở bên ngoài hang động, mấy tên thủ hạ châm lửa ở trong hang động, rất nhanh ở bên trong liền bốc cháy lên, khói đặc cuồn cuộn đang thổi mạnh ra bên ngoài.
An Đình Đình không khỏi bị sặc mấy hơi, liền được Mặc Diệu Dương kéo qua một bên, cẩn thận quan tâm.
Ly đã tắt thở tử vong, vì để tránh cho thi thể của cô ta tản ra độc tính, dưới đề nghị của bọn họ, vẫn nên đốt đi chung thì mới an toàn hơn.
Sau đó một nhóm người dưới sự dẫn đầu của Mặc Diệu Dương đi vòng qua hang động, đi ra phía sau của ngọn núi.
Tốc độ rất chậm, chủ yếu là lo lắng cho nguyên nhân cơ thể của An Đình Đình, trên đường đi từ đầu tới cuối Mặc Diệu Dương đều nắm tay của An Đình Đình. Hai người bọn họ nào có giống như là người đang chạy trốn, nghiễm nhiên giống như là một đôi vợ chồng nhỏ ân ái du sơn ngoạn thủy.
Ở bên đường có cỏ dại, không ngại gió rét mà đang nở rộ. Mặc Diệu Dương dừng lại, mỉm cười với An Đình Đình.
An Đình Đình cũng đang thắc mắc, cô đành phải dừng bước chân lại.
Lúc cô nhìn thấy người đàn ông nhổ một bông hoa đỏ đi về phía của cô, cài bông hoa đó vào trong tóc của cô, An Đình Đình dở khóc dở cười, đã đến lúc này rồi mà anh còn có tâm tư chơi đùa mấy chuyện này.
Nhưng mà biểu cảm của Mặc Diệu Dương lại rất chân thành, anh dịu dàng nhìn chăm chú vào cô, nói: “Bé cưng, em thật là xinh đẹp.”
Trái tim của An Đình Đình lập tức mềm nhũn, bàn tay nhỏ được người đàn ông nắm chặt ở trong lòng bàn tay ấm áp, hai người sóng vai nhau đi về phía trước.
Từ lúc đầu đến bây giờ trong lòng của cô có rất nhiều vấn đề tò mò, thế là cô liền hỏi anh: “Diệu Dương, Ly không khác gì so với em, sao anh có thể nhận ra được cô ta không phải là em vậy?”
Hai mắt của người đàn ông khẽ híp lại nhìn về phía trước, khóe miệng của An Đình Đình nhẹ nhàng kéo lên một cái, thu hồi tầm mắt lại, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ chỉ là bởi vì anh thấy được cô ta lên giường với một người đàn ông khác? Vậy nếu như thật sự là em, anh có thể sẽ cảm thấy rất thất vọng không?”
Người đàn ông dừng bước lại, nghiêng người sang đối diện thẳng với cô: “Bé cưng, loại cảm giác này rất kỳ lạ, cũng rất vi diệu, anh cũng không thể hình dung được suy nghĩ lúc ấy của anh, nhưng mà anh biết chắc chắn đó không phải là em. Nếu như sau này có một ngày em gặp phải tình huống như vậy, anh đoán là em cũng sẽ giống như anh, dựa vào trực giác liền có thể phân biệt được có phải là anh không.”
Mặc dù là đáp án này cũng không nói thẳng ra là vì cái gì, nhưng mà đối với An Đình Đình mà nói, nó rất có tác dụng. Giống như là lúc ở nhà cổ nhà họ Mặc, mỗi một lần cô gặp phải nguy hiểm thì kiểu gì Mặc Diệu Dương cũng sẽ xuất hiện, sau đó cô cũng không chỉ hỏi một lần tại sao lần nào cũng đều trùng hợp như vậy, Mặc Diệu Dương nói cho cô nghe hai chữ – cảm giác.
Hai người tâm linh tương thông, dựa vào cảm giác thì có thể cảm nhận được đối phương có an toàn hay không, cái này trong giống như là một kỳ tích, thật như là trước khi người kia gặp phải nguy hiểm thì ý thức sẽ phát ra một loại tin tức nào đó.
An Đình Đình rất may mắn, người mà Mặc Diệu Dương phát ra tin tức lại là cô.
Một nhóm người rốt cuộc cũng đã đến được mục tiêu trước khi trời tối.
An Đình Đình phát hiện có một lượng lớn người do Mặc Diệu Dương mang đến đã đến điểm đến trước, chắc hẳn hiện trường cũng đã được thăm dò và mai phục, tuyệt đối ẩn nấp an toàn.
Cô kinh ngạc nhìn thấy ở phía trước thung lũng này còn có một ngôi nhà đơn sơ.
Mặc dù bây giờ là đầu mùa xuân, trong không khí vẫn còn chút hương vị của hơi lạnh, thế nhưng ở đây có núi có nước, cây cối xum xuê xanh mơn mởn, hoa cỏ tươi tốt, nếu như là mùa hè đến đây nghỉ phép thì chắc chắn là một nơi rất lý tưởng.
Mặc Diệu Dương nắm tay của cô, cười giải thích nói: “Nơi này là trước kia đã phát hiện với bọn người Qúy Đình Kiêu, căn nhà này cũng là lúc đó đã lặng lẽ cho người xây dựng, ở nơi này cực kỳ thích hợp để ẩn dật, càng thích hợp để ẩn náu hơn.”
An Đình Đình nhíu mày lại: “Tang Nham cũng không biết nơi này hả?”
Mặc Diệu Dương cười giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay: “Chắc có lẽ là bây giờ anh ta mới biết, nhưng mà bé cưng à, em yên tâm đi, cho dù bây giờ anh ta có biết rồi thì cũng không thể tiến vào được đâu. Lần này chúng ta đến đây mang theo rất nhiều người, ở xung quanh thung lũng này toàn bộ đều sắp xếp trạm canh gác, dễ thủ khó công.”
An Đình Đình không khỏi cảm thán, những người này quả nhiên chính là cậu ấm giàu có ở thành phố G, mấy năm trước đã dự đoán rằng sẽ có một trận chiến ở đây trong tương lai, vì vậy đã xây dựng ngôi nhà này thật cẩn thận.
“Bé cưng, chúng ta chờ ở bên ngoài một chút rồi hẵng đi vào.” Mặc Diệu Dương nói.
“Tại sao vậy?”
Mặc Diệu Dương mỉm cười đưa tay đỡ trán của cô rồi nói: “Ở trong này đã lâu lắm rồi không có người ở, chắc chắn bây giờ đầy tro bụi, chờ cho bọn họ quét sạch sẽ rồi thì chúng ta lại vào. Đi thôi, để anh dẫn em đi ra đằng sau một chút.”
“Được.” Thật ra thì An Đình Đình đã hơi mệt mỏi rồi, cô vốn định đi vào để nghỉ ngơi, nghe thấy anh nói như thế này, cô cũng cảm thấy có lý.
Sau đó hai người đi vòng ra sau nhà.
Đập vào mắt cô là một nơi vắng lặng của thung lũng, trên khe sâu ở phía xa xa có một dòng nước suối đang trút xuống, một mảnh hồ lớn xanh biếc, mặc dù là ở dưới chân có cỏ, nhưng mà cũng không phải là loại cảm giác mọc um tùm.
Thật sự là quá đẹp, dường như nơi này cũng không phải là phong cảnh mà nhân gian có được, giống như đưa người vào trong tiên cảnh.
An Đình Đình không khỏi cảm thán mà nói: “Ở đây thật sự quá xinh đẹp.”
Mặc Diệu Dương mỉm cười, nắm tay của cô đứng giữa hai cây cổ thụ đứng song song với nhau, chỉ chỉ vào cái võng treo ở giữa, nói: “Bé cưng, em lên đó nghỉ ngơi đi, anh trong chừng ở bên cạnh của em.”
Giờ An Đình Đình mới hiểu được hóa ra Mặc Diệu Dương mang cô đến đây, thứ nhất là để thưởng thức cảnh sắc đẹp đẽ ở nơi này, thứ hai là để cô nghỉ ngơi ở đây.
Người đàn ông này quả thật cẩn thận mà.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!