CHƯƠNG 353: ANH PHẢI ĐI CỨU CỐC NHƯỢC LÂM
Mặc Diệu Dương muốn tự mình đi cứu Cốc Nhược Lâm, chuyện này khiến cho An Đình Đình cảm thấy bất ngờ.
Thứ nhất, bọn họ là thanh mai trúc mã với nhau, cho dù không phải là người yêu thì Mặc Diệu Dương cũng coi Cốc Nhược Lâm như là người thân của mình.
Thứ hai, người nhà họ Cốc đều bị Mặc Diệu Dương tự tay tống vào tù. Anh phải chịu trách nhiệm chăm sóc cô ấy, không thể để mặc cho cô ấy nước chảy bèo trôi, bị người khác ức hiếp được.
Chỉ có điều…An Đình Đình nói: “Đừng bỏ mặc em.”
“Yên tâm đi, anh sẽ cử người đưa em về nhà tổ của họ Mặc.” Mặc Diệu Dương hỏi cô với giọng dò hỏi, anh dò thám thử.
“Không.” Quả nhiên An Đình Đình dứt khoát từ chối: “Diệu Dương, anh đã hứa với em dù có đi đâu làm gì cũng sẽ đưa em theo. Em không muốn xa anh.”
Có trời mới biết lần nào anh đi ra ngoài làm việc, trong lòng cô đều cảm thấy căng thẳng. Cô không thể chịu nổi cảm giác đó nữa.
“Đình Đình, anh cũng muốn dẫn em theo lắm, bởi vì anh cảm thấy để em ở bên cạnh anh mới là an toàn nhất. Nhưng mà em có nghĩ đến chân của mình chưa. Em không thể đi lại được thì anh phải dẫn em theo thế nào.”
Mặc Diệu Dương nói một cách đầy ẩn ý: “Bây giờ em đã như vậy rồi, anh dẫn em theo chỉ tổ làm liên lụy anh mà thôi. Em có hiểu ý anh không?”
Đương nhiên An Đình Đình hiểu ý của anh, chẳng qua là anh muốn cứu Cốc Nhược Lâm trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng mà có lẽ chính anh cũng không biết cho dù chỉ trong một thời gian ngắn thôi, đối với cô, đây cũng là sự dày vò chí mạng. Ban ngày và ban đêm luân phiên với nhau cũng chẳng khác gì cả.
“Em không sao đâu, Diệu Dương, chẳng phải tay của anh cũng đã lành lặn rồi hay sao? Quá lắm thì em chỉ cần nghỉ ngơi một ngày thôi, chắc chắn đến mai đã có thể xuống đất đi lại rồi.” An Đình Đình sốt ruột muốn đi theo anh.
Người đàn ông ấy không nói gì, chỉ kéo cô vào lòng mình, hai người ngã xuống trên tảng đá, im lặng ngắm nhìn những vì sao lấp lánh, một hồi lâu sau, anh mới lên tiếng: “Đình Đình, em ở nhà họ Mặc đợi anh.”
“…” An Đình Đình quay mặt lại, thấy anh đang nhìn mình với ánh mắt đượm vẻ lưu luyến.
“Sức khỏe của ông nội đã không còn được như trước kia nữa rồi. Lúc anh không có mặt, em phải giữ vững cái nhà này, anh hứa với em rằng sẽ chăm sóc mình chu đáo, chắc chắn không để chuyện giống lần trước xảy ra một lần nữa đâu. Sau khi cứu được Cốc Nhược Lâm, anh sẽ lập tức về bên em ngay.”
Mặc Diệu Dương duỗi tay vuốt mái tóc của cô, rồi đặt nụ hôn lên đôi môi cô.
“Sau khi trở về, chắc hẳn hoàn cảnh ở nhà sẽ giải quyết hơn ở bên cạnh anh nhiều, em có sợ không?”
“Không sợ.” An Đình Đình đáp lại một cách kiên định.
“Tốt lắm, ngày mai anh sẽ cử người đưa em về!” Mặc Diệu Dương quyết đoán.
“…” An Đình Đình lập tức cảm thấy có nơi nào là lạ. Hình như cô bị người đàn ông này gài rồi. Nhưng cô cũng biết đúng là mình có đi theo cũng chẳng giúp được gì cho anh, chỉ gây phiền phức cho anh mà thôi.
Nếu như nhà tổ cần cô thì cô tạm thời trở về trước đã, đợi đến khi vết thương lành lặn, đồng thời gia đình đã êm ấm thì cô đến hội tụ với anh cũng chẳng sao.
Thấy cô ngầm đồng ý, Mặc Diệu Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó, anh ôm An Đình Đình về lều, đồng thời gọi người đem đồ ăn tối vào cho bọn họ, anh tự mình đút cho cô ăn.
An Đình Đình nhìn cánh tay rũ xuống bên cạnh cơ thể của anh với vẻ lo lắng, cô nói: “Cánh tay của anh lành rồi chứ?”
“Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không có vấn đề gì đâu.” Mặc Diệu Dương nói nhẹ bẫng.
“Nhưng anh chảy nhiều máu lắm.”
“Đã nói là rách da rồi, không chảy máu mà được à?”
“…” An Đình Đình không còn gì để nói.
Đêm đó, Mặc Diệu Dương đòi hỏi cô một cách kịch liệt, bởi vì lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương ở chân cô mới không dám mạnh bạo, nhưng cho dù là thế, anh vẫn dằn vặt An Đình Đình muốn chết.
Sáng ngày hôm sau, lúc cô mở mắt dậy trời đã sáng hẳn. Còn người đàn ông bên cạnh không biết đã đi từ lâu rồi.
Mặc Diệu Dương đâu? Đi bắt Tang Nham rồi sao?
An Đình Đình ngồi dậy, cô vừa mới nhấc chân toan ngồi dậy đã thấy người vừa đẩy cửa đi vào cản lại.
Mặc Diệu Dương bưng đồ ăn sáng vào trong, thấy cô muốn xuống đất, anh bèn vội vàng lên tiếng: “Ngồi yên đó đừng cử động, chân của em còn chưa lành, không thể đi lại được đâu.”
An Đình Đình thấy anh chưa đi nên trong lòng vô cùng mừng rỡ, cô giang rộng hai tay muốn anh ôm mình.
Mặc Diệu Dương đi đến ôm chầm lấy cô.
“Diệu Dương, em cứ tưởng anh đi rồi chứ.” An Đình Đình đáp.
“Anh cảm thấy không nỡ xa em.” Mặc Diệu Dương vươn tay véo mũi cô.
“Thế thì dẫn em theo đi.” An Đình Đình biết đây là chuyện không thể nào nhưng cô vẫn muốn nói cho anh nghe.
“Được rồi.” Rõ ràng giọng nói của anh nghe có vẻ rất tùy tiện.
Đôi mắt An Đình Đình sáng bừng: “Anh nói thật sao?”
Người đàn ông ấy mỉm cười, anh nói một cách vô tình: “Giả đấy.”
“…” Ánh mắt cô sáng bừng lên rồi lại ảm đạm xuống ngay.
“Bé cưng, ngoan nào. Đừng quên những lời anh nói ngày hôm qua, nhà tổ còn cần em, cũng có nghĩa là anh cần em.” Mặc Diệu Dương ôm cô thật chặt.
Mặc dù bị từ chối nhưng câu ‘anh cần em’ ấy vẫn khiến cho An Đình Đình mềm lòng ngay.
Kể ra thì cũng đúng, thật ra cô ở yên trong nhà tổ cũng có nghĩa là đã giúp anh. Người đứng đầu trong gia đình đã vắng mặt rồi, vợ của người đứng đầu trong gia đình nhất định phải có, chứ bằng không chẳng biết nhà tổ sẽ hỗn loạn đến mức nào nữa.
Sau khi Mặc Diệu Dương chăm sóc cho cô ăn xong bữa sáng xong, anh mới ôm cô lên xe.
Người đi cùng cô còn có Tiêu Quân cùng với một vài người bảo vệ có bản lĩnh không tệ. Làm thế có thể đảm bảo an toàn cho An Đình Đình.
Mặc Diệu Dương đứng bên ngoài cửa xe, An Đình Đình ngồi ở bên trong.
Thông qua một lớp kính thủy tinh, hai người bọn họ im lặng nhìn đối phương. Vào lúc bấy giờ, trăm vạn lời nói đều là dư thừa. Bọn họ chỉ cần nhìn nhau với đôi mắt chứa chan tình cảm mà thôi.
Đột nhiên trái tim An Đình Đình đau nhói, những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Cảnh tượng này khắc sâu trong đầu cô rất lâu rất lâu.