CHƯƠNG 294: BẮT ĐẦU CHÁN GHÉT MẶC DIỆU DƯƠNG
Mặc Viên Bằng như trong giây lát đã già đi rất nhiều.
Ông đứng dậy, bước đến bên cạnh Mặc Diệu Dương, vỗ vỗ vai anh, kìm nén sự đau khổ nói: “Chăm sóc tốt cho con bé.”
Mặc Diệu Dương gật đầu, Mặc Viên Bằng rời đi.
Anh quay đầu lại, nhìn An Đình Đình. Anh nhìn thấy sự mờ mịt và bất lực trên gương mặt cô.
Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy vẻ mặt này của cô.
Lần đầu tiên là trong hôn lễ của bọn họ, lúc đó cô muốn rời đi, nhưng lại bị người mà anh sắp xếp cản lại. Sau đó, khi vào phòng tìm cô, anh nhìn thấy cô đang ngồi ngây ngốc trên sofa, vẻ mặt mờ mịt, bất lực nhìn về phương xa.
Từ giây phút đó trở đi, anh thầm thề trong lòng.
Rằng cả đời này, nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ không để cô lộ vẻ bất lực như vậy nữa.
Nhưng… lần này!
Bọn họ không chỉ mất đi đứa con đầu lòng mà còn mất đi sự nhiệt tình của cô đối với anh.
Mặc Diệu Dương có chút sợ hãi, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan, không khóc nữa, còn khóc là sẽ không xinh nữa đâu, chúng ta rồi sẽ lại có con thôi, nhất định sẽ có, có rất nhiều, rất nhiều.”
An Đình Đình khóc nức nở, giọng khản đặc vang lên từ lồng ngực người đàn ông, nặng nề truyền vào tai của Mặc Diệu Dương.
Lông mày người đàn ông nhíu chặt lại, đáy mắt nhuốm màu đau thương.
“Tại sao lại như vậy… tại sao lại như vậy, là em không bảo vệ được con… vì vậy con mới rời xa em. Là em không tốt, không có năng lực bảo vệ con…”
An Đình Đình vừa nói vừa khóc, chìm đắm trong nỗi đau mất đi đứa con của mình.
Mặc Diệu Dương kiên nhẫn an ủi cô, dịu dàng quan tâm cô.
An Đình Đình rời khỏi lồng ngực của anh, nằm xuống giường, kéo chăn che kín mặt mình.
Mặc Diệu Dương kéo chăn ra.
An Đình Đình trốn tránh, nức nở nói: “Anh ra ngoài đi được không, em muốn yên tĩnh một mình.”
Lúc này, sao Mặc Diệu Dương có thể rời đi được? Nhìn cô vẫn khóc không ngừng, tim anh cũng sắp vỡ nát ra rồi. Lỡ như lúc anh không ở đây, cô làm ra chuyện ngốc nghếch gì, anh sẽ hối hận cả đời này mất.
“Cục cưng, đừng như vậy, có được không?” Mặc Diệu Dương đưa tay ra một lần nữa, kéo chăn ra.
An Đình Đình dứt khoát quay người ra chỗ khác: “Em thật sự muốn yên tĩnh một mình, anh ra ngoài trước đi.”
“Cục cưng, anh…” Cuối cùng, Mặc Diệu Dương cũng phải đồng ý với cô.
Anh gật đầu, nói: “Được, anh sẽ ra ngoài, một lát nữa anh sẽ trở lại.”
Tiếng đóng cửa truyền đến, phía dưới chăn, An Đình Đình nhắm nghiền mắt lại, nước mắt lăn dài trên má.
Ban đầu khi biết có con, cô đã có ý định bỏ nó đi.
Nhưng mà, trải qua cảm giác trong những ngày này, cô cảm thấy bản thân mình không thể làm như vậy. Chuyện ngày hôm nay xảy ra một cách quá đột ngột, chuyện nào chuyện nấy kích động đến mức khiến cô quên đi bản thân mình đang mang thai.
Nếu như cô chịu cầu xin ông nội, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, có lẽ, cục cưng đã không rời xa cô.
Là cô quá sơ ý, quá bất cẩn rồi.
Nhất định cục cưng đã biết được ban đầu cô không muốn có nó, vậy nên nó rất hận cô? Vậy nên, nó lựa chọn rời xa cô? Phải không?
“Xin lỗi, cục cưng, đều là lỗi của mẹ… xin lỗi, con…”
An Đình Đình khóc đến lả người, vì cơ thể còn yếu, cô dần dần ngủ thiếp đi.
Đến lúc tỉnh dậy, mở mắt ra, cô nhìn thấy người đàn ông đó đang đứng bên cạnh mình.
Lúc này, người mà cô không muốn gặp nhất chắc là anh rồi!
Thế nên, cô ngoảnh mặt đi, quay lưng lại với anh.
Mặc Diệu Dương biết, cô đang rất tức giận, cô đang hận anh. Nhưng mà, có một số chuyện nếu như không làm, thì không thể nào đạt được kết quả như mong muốn.
Anh thở dài một hơi, hai tay chống xuống bên giường, hỏi: “Ăn một chút được không em?”
“…” An Đình Đình nhắm mắt lại, vờ như không nghe thấy.
“Bây giờ cơ thể em đang rất suy nhược, cần phải bồi bổ, em không ăn cơm sao mà được chứ?” Mặc Diệu Dương nói.
An Đình Đình vẫn không để ý đến anh.
Mặc Diệu Dương có chút sốt ruột, nhưng cô không phối hợp anh còn có thể làm gì? Cũng không thể cưỡng ép cô mở miệng rồi đổ cơm vào đó được.
Anh bước đến trước mặt An Đình Đình, cầm một hộp socola lên rồi xé ra.
Lúc cô nghỉ ngơi, anh đã đoán được chắc chắn là cô không muốn ăn cơm rồi, vì vậy nên anh mới mua socola. Cứ như vậy một khoảng thời gian đã rồi tính tiếp.
An Đình Đình nhắm mắt lại, biết anh đã bước đến phía trước, nhưng cô không muốn nhìn thấy anh, cho nên vẫn duy trì tư thế ban đầu, giả vờ như đang ngủ.
Cho đến khi bên tai truyền đến tiếng xé vỏ, cô chưa kịp mở mắt ra, hàm của cô đã bị người đàn ông giữ lấy, cô không thể nào không há miệng ra, ngay sau đó, một vật cứng bị nhét vào miệng cô.
Cô lập tức mở mắt ra, đang cảm thấy kì lạ, không biết thứ gì ở trong miệng mình thì miếng socola đã bắt đầu tan chảy, kèm theo đó là vị ngọt đậm đà và trơn trượt, sau đó thuận theo cuống họng của cô, từ từ nuốt xuống.
Mặc Diệu Dương nói: “Em không muốn ăn cơm, thì cũng phải ăn gì đó vào bụng, cơ thể vốn dĩ đã yếu rồi, còn không ăn gì nữa thì sẽ không chịu nổi đâu.”
An Đình Đình vẫn không để ý đến anh, chỉ ngơ ngác nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Mặc Diệu Dương đi đi lại lại trong phòng.
Anh từng nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Tuyết Cầu, chỉ là anh rất tò mò, sao Tiểu Tuyết Cầu lại chạy vào trong khu vực cấm. Hướng về phía khu vực cấm nằm ở phía bắc của nhà tổ, cách Thủy Sam Uyển một đoạn đường rất dài.
Nó chỉ là một con vật nhỏ, nếu như không có sự sai khiến của ai đó, sao lại có thể chạy đến đó được.
Anh dừng bước, quay đầu lại nhìn An Đình Đình.
An Đình Đình vẫn đang mở hờ mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
Anh nghĩ một lúc rồi bước đến, nhẹ nhàng hỏi: “Em kể hết mọi chuyện từ trước và sau khi Tiểu Tuyết Cầu mất tích cho anh được không?”
An Đình Đình vẫn dửng dưng, như không nghe thấy lời anh nói.