CHƯƠNG: 291: CÔ GÁI XẤU XÍ LAI LỊCH KHÔNG RÕ RÀNG
Chín người mười miệng ai cũng nháo nhào lên, những người này quả nhiên táo bạo, dù gì người sai cũng là An Đình Đình, bọn họ đều mong cô xui xẻo.
Từ đầu đến cuối, Cốc Nhược Lâm không hề nói một lời.
Lúc này, điều cô phải làm là giữ bình tĩnh và im lặng xem kịch.
Để không thu hút sự chú ý của người khác, cô phải giữ cẩn trọng.
Không giúp đỡ cũng không cầu xin. Chỉ cần im lặng xem biến đổi!
“Các người ngây ra đó làm gì? Lôi đồ súc sinh đó xuống đây!” Ông cụ Mặc gầm lên.
Các vệ sĩ phớt lờ mong muốn của An Đình Đình, định giật Tiểu Tuyết Cầu khỏi tay cô.
Tiểu Tuyết Cầu dường như nhận ra mình sắp gặp đại nạn, lông toàn thân dựng đứng lên, sủa inh ỏi.
“Ông ơi … ông ơi … đừng giết Tiểu Tuyết Cầu, ông ơi …”
An Đình Đình khóc lóc van xin, không chịu để Tiểu Tuyết Cầu bị họ mang đi.
Tiểu Tuyết Cầu sủa lớn, khung cảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Hà Diễm Linh thì thào: “Xem ra hôm nay ông cụ định cho con súc sinh này chịu phạt thay cho An Đình Đình.”
Lý Tú Liên liếc cô ta một cái, nói: “Không có cách nào cả, người ta tốt số mà, cô có thể làm gì chứ?”
Sự chú ý của mọi người, đều tập trung vào An Đình Đình và Tiểu Tuyết Cầu, hoàn toàn không phát hiện ra có một người phụ nữ bước ra khỏi ngôi nhà ẩn sâu trong rừng rậm.
Người này ăn mặc như một bà thím, một lớp da lớn trên đỉnh đầu bị cháy xém, chỉ còn sót lại một chỏm tóc ở sau đầu. Trên mặt cũng có vết bỏng lớn, không có lông mày, một bên mắt bị cháy hỏng mất, chỉ còn chừa lại một khe hở mờ mịt. Mà con mắt còn lại cũng trông rất đáng sợ. Mũi bà ta xếch lên, còn miệng thì không hoàn chỉnh.
Nếu không phải nhờ chút tóc kia và quần áo nữ trên người thì người ta khó mà đoán được đó là nam hay nữ.
Dường như bà ta xuất hiện vì tiếng sủa của Tiểu Tuyết Cầu, bởi vì miệng bà ta đã bị bỏng nên không thể nói như bình thường, chỉ có thể phát ra âm thanh “a a a” trong miệng.
“A a a…a a a…”
Người phụ nữ đáng sợ nhìn thấy một nhóm người vây xung quanh Tiểu Tuyết Cầu như thể muốn làm tổn thương nó.
“A a a …” Bà ta hét ra âm thanh khàn khàn kinh khủng rồi chạy tới đó.
Âm thanh này đã kinh động toàn thể mọi người.
Những người đang đứng xem kịch đều bàng hoàng khi thấy trong đó lại có một người phụ nữ xấu xí như vậy.
An Đình Đình lần đầu tiên biết thì ra còn có người sống trong khu vực cấm này.
Cô nhanh chóng nhận ra rằng người phụ nữ này đang xông đến Tiểu Tuyết Cầu trên tay mình. Cô hoảng sợ đứng dậy, ôm Tiểu Tuyết Cầu trốn đi.
Sắc mặt Mặc Viên Bằng chưa bao giờ u ám như vậy.
“Người đâu, đưa cô ta về đi!” Ông sốt ruột ra lệnh.
Vệ sĩ nghe xong liền bắt người phụ nữ xấu xí kia lại.
Mặc Cảnh Y tiến lên: “Ba, người phụ nữ này là ai? Tại sao bà ta lại sống ở nhà cũ của nhà họ Mặc?”
Mặc Viên Bằng không nói gì, nhưng lửa giận trên mặt chỉ có tăng lên mà không hề suy giảm.
“Ba, bà ta làm con sợ chết khiếp … Người phụ nữ này rốt cuộc là ai vậy? Không lẽ nhà họ Mặc chúng ta còn có bí mật gì không nói ra được sao? Trời ạ, con đã kết hôn mấy chục năm rồi, thế mà lại không biết ở đây còn có người sống nữa đấy.”
Hà Diễm Linh và Lý Tú Liên còn ngạc nhiên hơn.
Cốc Nhược Lâm cũng chết lặng, hoàn toàn không ngờ kế hoạch nhỏ của mình lại dính đến bí mật lớn như vậy.
An Đình Đình sợ tới mức quỳ trên mặt đất, không dám nhúc nhích, cô rất cảnh giác và đề phòng, vì sợ có người đến cướp Tiểu Tuyết Cầu của mình.
Người phụ nữ xấu xí bị giữ chặt, nhưng bà ta không thể nói được một câu hoàn chỉnh, vì vậy chỉ có thể hướng về An Đình Đình mà la a a a, dường như cảm xúc đang bị mất kiểm soát.
“Còn đứng đó làm gì? Cảm xúc bà ta không ổn định, mau đưa bà ta về đi!” Nói đoạn, Mặc Viên Bằng tiếp: “Trương Nhất Long, đưa bà ta về phòng đi. Nói với người chăm sóc bà ta là nếu để chuyện này xảy ra lần nữa thì tôi không tha cho đâu!”
“Vâng!” Bác Trương tuân lời, bước tới chỗ người phụ nữ xấu xí.
Bác vốn xuất thân từ chùa Thiếu Lâm, ngay sau đó liền vác người phụ nữ đưa đi.
Khung cảnh hỗn loạn, cuối cùng cũng có lại chút yên tĩnh.
Lúc này Mặc Cảnh Y cảm thấy rất kỳ lạ, ông ta từ nhỏ đã sống trong ngôi nhà cũ của nhà họ Mặc, thế nhưng chưa từng biết rằng có một người phụ nữ như vậy lại sống trong nhà của mình.
Trên mặt, trên người người phụ nữ đó đều có những vết bỏng, đã không thể đoán được bà ta bao nhiêu tuổi. Từ giọng nói suy ra thì bà này ít nhất cũng khoảng sáu mươi.
Một cụ bà sáu mươi tuổi bị bỏng thế này mà vẫn bị ‘nhốt’ trong khu cấm địa? Bà ta rốt cuộc là ai? Liên quan gì đến gia đình họ Mặc? Liên quan gì đến ông Mặc?
Đằng sau sự việc này, có bí mật gì!
“Ba, chuyện đã thế này rồi mà ba còn định giấu sao?” Mặc Cảnh Y nhìn Mặc Viên Bằng với ánh mắt nghi hoặc, dò hỏi. Đây là thái độ mà chưa từng có đứa nào trong đám con trai mình dám lộ ra trước mặt ông.
Mặc Viên Bằng tức giận mắng: “Ta không có gì phải giấu diếm!”
“Vậy thì hãy nói cho con biết lai lịch của người phụ nữ này? Tại sao bà ta lại bị giam ở đây!”
“Ta làm việc còn cần phải thông báo cho con à?” Mặc Viên Bằng hai mắt trừng lớn, đây là dáng vẻ ông rất ít khi thể hiện ra.
“Ba…”
“Câm miệng!” Mặc Viên Bằng toàn thân choáng váng, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ đáng sợ. “Chuyện này, tất cả các ngươi có mặt ở đây hôm nay đều câm miệng hết cho ta, nếu có ai điều tiếng sau lưng để lộ ra ngoài thì kết cục sẽ y như bà ta, bị nhốt ở đây, cả đời này không bao giờ ra ngoài được!”
Lúc này, Trương Nhất Long đã quay trở lại.
“Ba!” Mặc Cảnh Y quỳ xuống, gào lên: “Ba! Giấy dù sao cũng không giữ được lửa. Ba hãy cho con biết, người phụ nữ này là ai? Con không muốn nhìn thấy nhà họ Mặc…”
“Thằng phản nghịch!” Mặc Viên Bằng hét lên.
Trên mặt Mặc Cảnh Y lộ ra vẻ đau khổ, cứng ngắc: “Ba!”