CHƯƠNG 260: TRANH ĐẤU NỘI BỘ
An Đình Đình vô cùng tin tưởng mhd ! Từng câu từng chữ anh nói ra cô đều ghi khắc trong lòng.
Cô tin chắc rằng nếu cô không đồng ý chuyện này, chắc chắn anh sẽ xuôi theo cô.
Chỉ riêng chuyện có vợ lẽ đã khiến vợ cả vô cùng nhục nhã rồi. Nếu bây giờ còn muốn tổ chức hôn lễ nữa thì mặt mũi địa vị của vợ cả biết dể đâu bay giờ?
Cô tin rằng Diệu Dương sẽ không khiến cô phải mất mặt như vậy.
Thế nhưng lần này Cốc Nhược Lâm không hề dể ý gì đến sự lòng tin và sự kiên quyết của cô. Cô ta hừ hừ vài tiếng rồi lại nói: “Chúng ta cứ đợi xem.”
An Đình Đình đi ra ngoài, chưa kịp đóng của lại thì đã trông thấy Mặc Diệu Dương.
“Diệu Dương.”Cô nhẹ giọng gọi tên anh, khuôn mặt lộ rõ vẻ nhớ nhung.
“Ừ.” Đôi mắt trong trẻo của anh nhìn thoáng qua khuôn mặt cô, khi trông thấy cửa vẫn chưa đóng thì anh nhìn cô ra hiệu, sau đó mới nhẹ giọng trả lời cô.
An Đình Đình cũng hiểu ý anh, cô không nói thêm lời nào nữa.
“Diệu Dương… Diệu Dương…”
Cốc Nhược Lâm ở trong phòng hình như đã nghe thấy gì, vội vàng hô tên anh.
An Đình Đình ngơ người ra, đoạn cô ngẩng đầu nhìn về phái anh.
Đáy mắt anh hiện lên vẻ bực bội, đến lúc nhìn về phía cô thì trong mắt anh lại có vẻ quyến luyến rõ ràng.
“Đi đi.” An Đình Đình dùng khẩu hình nhắc nhở anh trong im lặng.
Mặc Diệu Dương cúi mắt, hàng mi dày che dấu đi những xúc cảm của anh. Ngay sau đó anh liền nhấc chân bước đến trước mặt cô.
An Đình Đình cũng mau chóng nghiêng người sang một bên nhường đường cho anh vào trong.
Thời gian từ lúc hai người họ gặp nhau đến lúc xa nhau chắc cũng chỉ khoảng mười giây, thế nhưng khoảng thời gian đó đối với An Đình Đình lại như rất lâu rất lâu vậy.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm mà anh đang kìm nén, thế nhưng khi anh lướt qua cô để đến bên một người phụ nữ khác thì lòng cô ít nhiều cũng thấy chút cô đơn.
Giọng nói nũng nịu của Cốc Nhược Lâm vang lên truyền tới tai cô: “Diệu Dương, sáng nay anh di đâu vậy, em rất nhất nhớ anh…”
“Tôi đi công chuyện.” Giọng nói của anh dù có hơi lạnh lùng, những cũng không khó nhận ra cái vẻ dịu dàng yêu chiều trong giọng điệu ấy.
“Buổi sáng tỉnh dậy không thấy anh đâu, em thật sự rất sợ hãi…”
An Đình Đình nín thở lặng lẽ rời đi.
Cô không thể ở lại đây thêm một giay một phút nào nữa, cô sợ mình sẽ kìm lòng không đậu…
Kìm lòng không đậu mà chạy vào trong đưa người đàn ông của mình đi. Nhưng nếu làm vậy thì sẽ khiến nhà họ Mặc phải vướng vào rắc rối chưa từng có. Cô không thể ích kỷ như vậy được.
Bầu không khí bên ngoài dường như cũng trong lành hơn trong phòng rất nhiều.
An Đình Đình hít lấy hít để, đoàn cô thở ra một hơi thật dài. Đến lúc cô ổn định lại nhịp thở của mình thì lại trông thấy một người đang cười khẽ, vẻ nghiền ngẫm suy tư.
Mặc Diệu Lương lại cười cười đầy ẩn ý, anh ta đi đến bên cạnh An Đình Đình rồi khẽ gật đầu chào cô: “Chị dâu, lâu rồi không gặp.”
An Đình Đình cũng bắt chước điệu bộ cảnh anh ta, hoi cúi đầu nói: “Em chồng, đúng là đã lâu không gặp.”
Mặc Diệu Lương nhếch môi, tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Tiếc ghê, em đoán chắc chẳng bao lâu sau lại phải đổi xưng hô rồi.”
An Đình Đình nhướn mày, đôi mồi hồng hào khẽ hé mở: “A?”
Mặc Diệu Lương nhìn về phía Ngô Đồng Uyển cách đó không xa, miệng nói: “Có lẽ sau này em lại phải gọi chị là cô An rồi. Bời vì cái danh mợ hai nhà họ Mặc sắp phải đổi chủ rồi.”
Lại thêm một người tới buông lời mỉa mai. Trong cái nhà họ Mặc này rốt cuộc được mấy người thật lòng quan tâm Mặc Diệu Dương chứ? Thay vì suốt ngày ngồi đợi trò cười của anh.
“Đàn ông con trai ai lại bắt chước phụ nữ đi lắm mồm lắm miệng vậy chứ? Chẳng khi nào chịu lo chuyện quan trọng, suốt ngày cứ thích hóng hớt mấy chuyện không đâu.” An Đình Đình chẳng kiêng nể gì lớn giọng quát.
“Cô…” Mặc Diệu Lương cũng không ngờ cô lại trả lời mình như vậy, mặt mũi cậu ta thoáng chốc tối sầm.
An Đình Đình vẫn luôn nở nụ cười, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng trong, đẹp hệt như một nàng tiên giáng trần, khiến những người trông thấy cô chẳng thể dời mắt đi được.
“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ cố gắng phát triển Mông Tháp, nỗ lực giúp nhà họ Mặc ngày một tốt đẹp hơn, chứ không phải đứng đây tranh đấu nội bộ.”
Dù gì thì bây giờ cô cũng đang là mợ hai nhà họ Mặc, sau này rất có thể sẽ trở thành nữ chủ nhân ở đây. Cô phải tỏ rõ vị trí của mình, muốn nói gì thì liền nói cái đó.
“Ai nói tôi chỉ biết tránh đấu nội bộ!” Khuôn mặt của Mặc Diệu Lương tối sầm.
An Đình Đình khinh thường híp mắt lại, miệng nói: “Thôi đừng diễn nữa, cậu tưởng tôi không biết tình hình trong nước bây giờ đang rất cam go. Mà cậu là chủ tịch của Mông Tháp, là con trai của nhà họ Mặc, tôi không tin cậu khoogn biết điều đó.”
“A… Biết thì sao chứ? Liên quan gì tới tôi đâu!” Mặc Diệu Lương tránh né anh mắt của An Đình Đình.
“Cậu không những biết, mà chuyện này còn rất quan trọng với cậu. Đó là lý do tại sao cậu giúp nhà họ Cốc đưa Cốc Nhược Lâm vào nhà họ Mặc.” An Đình Đình phân tích.
Hàng mi của Mặc Diệu Dương khẽ run run, khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ khó tin nhìn chằm chằm vào An Đình Đình.
An Đình Đình lại nói tiếp: “Tôi nói đúng rồi phải không? Thật ra thứ cậu muốn chỉ là quyền thế và tài sản của nhà họ Mặc mà thôi. Còn về những thế lực xấu xa ngoài kia cậu lại chẳng hề muốn dính dáng. À không, phải nói là không dám mới phải!”
Đôi môi Mặc Diệu Dương mấp máy nhưng lại không thốt ra một lời nào.
“Cậu nghĩ rằng nếu đuổi được tôi đi và để Cốc Nhược Lâm thế chỗ thì nhà họ Cốc sẽ dốc sức hợp tác với ông tư để dưa cậu lên vị trí làm chủ nhà học Mặc? Cậu đừng quên là cái vị trí này không phải chỉ mình cậu nhăm nhe, ông tư nhà học mặc cũng rất thèm khát đó.”