Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt Mặc Diệu Dương

CHƯƠNG 258: TÌNH YÊU KÌM NÉN

Sau bữa ăn sáng, Mặc Diệu Dương nắm lấy tay An Đình Đình cùng đi dạo trong khu bệnh viện tư.

Những người không biết nhìn vào không ai lại nghĩ nơi đây là bệnh viện cả, trông chỗ này chẳng khác gì một vườn hoa tư nhân hết sức xa hoa. Cơ sở hạ tầng, môi trường được bày trí đồng bộ, phong cảnh đẹp như trong một bức tranh vậy.

Tiếng chim líu lo, hương hoa vấn vít, thảm cỏ dưới chân xanh mướt mát.

“Nơi đây là nơi ông nội ở trong nhiều năm liền.” Đôi mắt sâu thăm thẳm của Mặc Diệu Dương hướng về phương xa, giọng nói anh điềm nhiên mà êm dịu.

An Đình Đình gật đầu nói: “Là để tĩnh dưỡng phục hồi sức khỏe sao?”

“Cũng không hẳn.” Mặc Diệu Dương lắc đầu.

“A?” An Đình Đình nhìn anh.

“Ông nội không quen việc cứ ở yên một chỗ nên đã âm thầm liên hệ với tổ chức phụ trách vùng biên giới, ông muốn bắt được tên cầm đầu của thế lực vùng giáp ranh đó. Nhưng bọn họ lại quá tinh ranh, hơn nữa lúc đó ông nội đứng ngoài sáng, bị kiềm kẹp đủ đường.”

An Đình Đình gật đầu, lòng cô cũng vô cùng tưởng nhớ.

Tuy nhà họ Mặc cũng là gia đình quyền quý ở thành phố G, nhưng họ lại không hề giống các dòng họ khác, suốt ngày chỉ biết vơ vét của cải. Điều Mặc Viên Bằng quan tâm hơn hết chính là vận mệnh của đất nước chứ không phải cùng một giuộc với đám người kia, những việc to tát mà chỉ cần hơi chút sơ ý thôi là sẽ mất mạng, đến cả những dòng họ có danh vọng quyền thế cũng chẳng dám động tay.

“Với cả trước lúc bỏ đi bà nội cũng từng ở đây một quãng thời gian, nơi đây ghi dấu rất nhiều những kỷ niệm đẹp của họ khi bên nhau.” Giọng nói của anh toát lên một nét buồn thương vắng lặng.

“Vậy tại sao không đón bà nội về chứ?” An Đình Đình vẫn luôn thắc mắc chuyện này. Nếu hai người họ có tình cảm với nhau thì tại sao phải ở riêng chứ? Mà còn ở khác quốc gia nữa.

“Nhà họ Mặc là một nơi rất nguy hiểm.” Khuôn mặt của Mặc Diệu Dương chợt đanh lại.

An Đình Đình thoáng chốc hiểu ra.

Cũng phải thôi, người nhà họ Mặc cứ liên tục gặp nạn. Ngay cả ông nội cũng như bước đi trên lớp băng mỏng thì nói gì đến bà nội chứ?

Vậy xem ra tình yêu ông dành cho bà rất chân thành, nhưng tình cảm đó cũng phải rất kìm nén.

Lúc này Mặc Diệu Dương đột nhiên dừng bước rồi quay đầu lại nhìn thẳng vào An Đình Đình.

Sâu trong đôi mắt anh thấp thoáng vẻ khẩn khoản và trông mong.

An Đình Đình chợt thấy vô cùng hồi hộp, tuy là anh không nói gì nhưng cô dường như cũng đã hiểu được phần nào nỗi lòng của anh.

Quả nhiên sau đó Mặc Diệu Dương lại nói: “Bé yêu, nhỡ đâu mai này mọi chuyện không thuận lợi thì anh mong là em sẽ đồng ý với anh chuyện này.”

“Em không đồng ý!” Còn chưa đợi anh nói dứt câu thì An Đình Đình đã mở miệng từ chối.

Mặc Diệu Dương cũng ngây người ra trong chốc lát, dường như không ngờ rằng cô lai có thể đoán được.

An Đình Đình nhíu mày, rồi cô đưa tay nhẹ nhàng túm lấy góc áo của anh: “Anh đã đồng ý với em rồi, dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không đuổi em đi. Em phải ở cạnh anh, hai ta cùng đối mặt mọi gian khó.”

Mặc Diệu Dương khe khẽ thở dài: “Đồ ngốc, sao anh có thể đuổi em đí được chứ?”

“Vậy cũng không được!” An Đình Đình thấy vô cùng bối rối, cô đưa hai tay ôm lấy eo anh, khuôn mặt vùi vào lồng ngực anh, giọng nói nghèn nghẹn của cô vang lên.

“Em sẽ ở bên anh, bây giờ chỉ cần xa nhau một lát thôi là em đã chịu không nổi rồi. Em không thể làm được như bà nội, một thân một mình ở một nơi xa xôi, phải dựa vào những kỷ niệm và nỗi nhớ để sống qua ngày cho dến tận lúc chết đi. Nếu anh cứ muốn làm vậy, thì thôi anh hãy giết em đi, sau đó anh muốn làm gì cũng được hết.”

Mặc Diệu Dương thấy cô như thế thì lại mềm lòng, anh ôm chặt lấy tấm thân mềm mại của cô, như thể muốn biến cô thành một phần của mình, hai người cùng hòa làm một, không bao giờ rời xa nhau.

“Bé ngốc, em nói gì vậy chứ, sao anh nỡ giết em được!”

“Dù sao… Nói chung là không được! Anh không được bỏ rơi em, bất cứ lúc nào cũng không được.”

“Được, được, anh sẽ không bỏ rơi em đâu, không bao giờ!”

“Với cả em không cho phép anh nói ra những điều như vậy nữa.” An Đình Đình ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt rưng rưng.

“Ừm, anh không nói vậy nữa.” Mặc Diệu Dương cúi đầu hôn lên môi cô.

Điều khiến An Đình Đình lo sợ chính là nếu cô thuận theo ý anh, để anh bảo vệ mình ở một nơi an toàn thì biết đâu đươc khi đó sẽ lại có một người phụ nữ nguyện sống chết vì anh, vậy liệu cô có trở thành Cốc Nhược Lâm thứ hai hay không?

Trên đường về, hai người họ đều ngồi trong khoang của chiếc xe limousine.

Trước sau họ đều có những chiếc xe chuyên bảo vệ họ nên cũng rất an toàn.

An Đình Đình khẽ tựa đầu lên vai Mặc Diệu Dương, còn anh thì đang nhắm mắt, hàng lông mi dài rủ xuống. An Đình Đình lẳng lặng nhìn anh, một lần nữa cô lại phải thán phục trước vẻ đẹp của anh.

Chỉ cần hơi ngoái đầu lại là cô sẽ thấy được chiếc giường lớn sau cánh cửa kéo thủy tinh nơi trong cùng của khoang xe, Cốc Nhược Lâm đang nằm trên đó. Bây giờ cô ta đang ngủ thật hay đang giả vờ ngủ vậy chứ?

Cuối cùng An Đình Đình cũng nhắm mắt lại…

Cốc Nhược Lâm vẫn được đưa tới Ngô Đồng Uyển, thế nhưng khác với trước kia, hiện giờ Ngô Đồng Uyển đã có thêm rất nhiều người giúp việc và y tá, bọn họ đều được đưa đến để chăm lo cho cuộc sống thường ngày của cô ta.

Ngày nào các vị chuyên gia trình độ giáo sư cũng đi ra đi vào, không một ai dám bỏ bê công việc.

Người nhà họ Cốc cũng thường hay tới thăm, thậm chí có khi còn ngủ lại ở Ngô Đồng Uyển. Điều đó đã vi phạm quy tắc suốt cả trăm năm của nhà họ Mặc.

Nhưng Mặc Viên Bằng cũng không nói gì, đến cả Mặc Diệu Dương dạo cũng hay lui tới Ngô Đồng Uyển.

Chẳng lâu sau, có một lời đồn truyền khắp nhà tổ.

Gì mà mợ hai cuối cùng cũng thua vợ nhỏ, tình cảm của cậu cả đã dần dành hết cho cô Cốc rồi.

“Theo tôi thấy thì cậu cả làm vậy rất đúng.”

“Sao lại như vậy?”

“Cô Cốc xinh đẹp như vậy, làm gì có người đàn ông nào không động lòng chứ!”

“Nếu nói vậy thì mợ cả trông cũng rất xinh đẹp đó thôi.”

“Ai da! Đàn ông mà, ai chảng có mới nới cũ chứ. Hơn nữa cô Cốc là con nhà danh giá, mọ cả chẳng qua là con cái nhà nghèo thôi. Chỉ riêng việc này đã thua cô Cốc xa lắc rồi.”

“Nghe cũng có lý đấy chứ!”

“Hơn nữ một cô gái xinh đẹp mảnh mai như vậy bị thương, người đàn ông nào thấy mà không thương chứ?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!