editor: Trà Đá.
Gần đây Trần Tiến cực kỳ thê thảm, ở quầy rượu quyến rũ một đối tượng mập mờ, kết quả chưa được mấy ngày đã ngủ cùng nhau rồi bị người ta đá.
Trần Tiến không phục, buổi tối cũng không còn ra ngoài dạo chơi, mỗi ngày trừ việc đến công ty thì lúc nào cũng kiểm tra điện thoại chờ cô gái kia nhắn Wechat.
Ngay từ đầu anh ta đã hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngủ xong lại bỏ chạy.
Về sau đối phương cũng không đáp, cũng không chặn Wechat của anh ta, chỉ lơ anh ta, tới tới lui lui mấy ngày thì cô gái kia cũng chịu trả lời.
“Anh quá yếu.”
Trần Tiến đọc thấy, tức giận bốc lên đỉnh đầu, xém chút nữa là đập vỡ điện thoại di động, nhắn đáp trả.
“Cho thời gian địa điểm, hẹn nhau một lần nữa! Để xem anh đây mạnh mẽ cỡ nào!”
Sau đó… Giống như một giọt dầu sôi rớt vào mặt biển rộng, nhìn thì đáng sợ, nhưng đối phương lại không thèm để ý đến anh ta.
Cho nên mấy ngày gần đây, Trần Tiến có thời gian rảnh thì sẽ mở điện thoại chờ tin nhắn Wechat.
Kết quả tin nhắn của cô gái kia còn chưa tới, thì anh ta đã đọc thấy mấy tin đồn về Hoắc Tam.
Trong một nhóm chat toàn đám công tử nhà giàu, có người gọi Trần Tiến hỏi có phải vợ của Hoắc Lâm có thai hay không? Nghe nói có người thấy bóng dáng hai người bọn họ ở khoa phụ sản.
Trần Tiến không quan tâm, trực tiếp vào nhóm chat @Hoắc Lâm.
Trần Tiến tài tiến bảo: @Hoắc Lâm, cccccc! Tiểu Nam Từ có thai hả?
Hoắc Lâm chưa lên tiếng, ngược lại người lên tiếng trước là Chu Khởi.
Zq: …
Zq: Hoắc Tam vượt mặt chúng ta rồi hả?
Trần Tiến tài tiến bảo: Nghe người ta đang đồn ầm lên kìa, nếu như là thật… Đã đăng ký kết hôn trước bọn mình, lại còn có con trước luôn! Như vậy thì con của chúng ta sau này sẽ gọi con của bọn họ là anh là chị mất rồi! Điều này cũng quá lợi thế rồi! Không được, không được, tớ cũng phải mau tìm vợ mới được!
Zq: Bây giờ cậu có tìm thì con cậu cũng phải gọi con của Hoắc Tam nhà chúng ta là anh là chị thôi.
Trần Tiến tài tiến bảo: …
Thẩm: Tiểu Nam Từ có thai á??? Không thể nào! Lúc chiều còn gặp nhau mà, cô ấy cũng không nói gì hết!
Trần Tiến thấy giọng điệu này, lập tức biết ngay là bạn gái Thẩm Mộ Ngạn, cho nên cũng không quá ngạc nhiên, đáp lại.
Trần Tiến tài tiến bảo: Hay sau khi hai người tách ra rồi mới phát hiện có thai.
Cố Phán cũng không trả lời lại, mà trực tiếp gọi điện thoại cho Nam Từ.
Hoắc Lâm vốn đang ở phòng khách nhìn hình ảnh siêu âm, nghe thấy điện thoại của Nam Từ đổ chuông ở phòng ngủ, anh nhíu mày đứng dậy, bước nhanh vào phòng ngủ tắt điện thoại.
Nam Từ bị giật mình, có chút nửa tỉnh nửa mê hỏi Hoắc Lâm: “Ai gọi vậy?”
“Không có, là điện thoại công việc của anh.” Nói xong, anh cúi đầu hôn lên trán cô, “Ngủ tiếp đi.”
Nam Từ trở mình, ôm chăn mền rồi chìm vào giấc ngủ.
Lúc Hoắc Lâm đi ra, trùng hợp trong Wechat có người nhắc đến tên anh, anh yên lặng mở xem một chút.
Anh thấy Thẩm Mộ Ngạn đang nói chuyện, nhưng giọng điệu thì không phải anh ta.
Thẩm: Hoắc Tam! Có phải là anh tắt điện thoại của Nam Từ không! Aaaa em muốn hỏi Nam Từ rốt cuộc chuyện là sao!
Hoắc Lâm kéo lên trên đọc một chút, sau khi biết Cố Phán gọi Nam Từ để làm gì, anh cũng trả lời lại một câu.
Đầu ngón tay anh lướt nhanh trên bàn phím, chỉ đáp lại mấy chữ ngắn ngủi.
[Nam Từ đang ngủ, đừng gọi nữa, chuyện đó là sự thật.]
Lần này đám người thật sự bùng nổ, nhất là Trần Tiến, cứ gào lên không được không được, anh ta cũng phải mau tìm một cô gái để cưới mới được, nếu không thì không chạy đua kịp với Hoắc Tam.
Hoắc Lâm ở bên này chỉ bình tĩnh thưởng thức sự ầm ĩ trong nhóm chat, cũng không có phản ứng lại.
Anh lại đưa mắt nhìn sang hình siêu âm ở trên bàn trà, trong lòng không ngừng nghĩ đến những lời Nam Từ nói lúc trên đường về.
Anh hiểu cô muốn nói gì, cho nên bây giờ anh mới cảm thấy bản thân rất may mắn, may mắn là ông trời đã đưa bảo bối đến bên cạnh anh, để bệnh tình của anh, cuộc đời anh dần đi vào quy củ, cũng chầm chậm trở nên hoàn hảo.
Xưa nay anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối và hối hận, nhưng bây giờ lại không ngừng cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối vì anh không thể tìm thấy cô sớm hơn, tiếc nuối khoảng thời gian hai người đã lãng phí.
Mà hối hận… Giống như anh đã từng cười nhạo sinh mệnh và cuộc đời mình, bây giờ nghĩ lại, nếu như trước kia không có chuyện xảy ra, thì hẳn anh cũng sẽ mãi mãi bỏ qua bảo bối của anh.
Anh càng nghĩ càng chìm đắm trong mớ suy nghĩ của bản thân, nhưng lúc này Nam Từ ở trong phòng ngủ gọi anh, anh không nghĩ nhiều nữa, vội vàng để điện thoại xuống, quay trở về phòng ngủ.
Trước khi lên giường, anh cởi áo ngủ, nằm lên giường với lồng ngực trần trụi, sau đó ôm Nam Từ vào lòng.
Lúc này Nam Từ tỉnh táo hơn một chút, mặc dù mắt không mở, nhưng vẫn hỏi anh.
“Anh đi đâu vậy?” Cô vừa ngái ngủ vừa hỏi.
Hoắc Lâm không nói mình đi nhìn hình siêu âm, chỉ nói: “Đám Trần Tiến nhắn trong Wechat, nói là có người thấy chúng ta ở bệnh viện, cho nên về hỏi vài câu.”
Nam Từ hoàn toàn tỉnh táo, cô mở mắt nhìn anh: “Phán Phán cũng ở trong nhóm chat? Có phải chị ấy cũng biết rồi không?”
“Ừ, cô ấy dùng Wechat của Thẩm Mộ Ngạn để hỏi.”
“Ai da, ghét ghê, em còn đang định tự mình báo cho chị ấy. Trước đó chị ấy còn một mực đòi làm mẹ nuôi của con chúng ta nữa kìa.”
Hoắc Lâm nghe xong, lông mày nhíu lại: “Không được.”
“Hả? Vì sao?”
“Nếu nhận Cố Phán làm mẹ nuôi, thì không phải gián tiếp nhận Thẩm Mộ Ngạn làm ba nuôi sao? Mắc gì con chúng ta phải gọi người khác là “Ba” chứ.”
“…” Nam Từ nháy nháy mắt, bất đắc dĩ nói: “Cũng đâu phải là thật.”
“Vậy cũng không được.” Hoắc Lâm ra sức cự tuyệt.
Nam Từ hết cách, nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng nên nói với Cố Phán một câu. Dù sao bây giờ cũng còn sớm, bàn đến chuyện này cũng không có ý nghĩa gì.
Thế là cô ngáp một cái, lại ôm eo Hoắc Lâm, vùi vào lồng ngực anh.
“Em ngủ tiếp đây! Không được quấy rầy em!”
Hoắc Lâm bật cười: “Được.”
“Cũng không cho phép hôn trộm em!”
Trong bóng đêm, Hoắc Lâm cúi đầu, môi mỏng khẽ hôn lên gò má cô.
“Ừ, hôn xong rồi, ngủ đi.”
Nam Từ cũng cười cười, sau đó lại vùi đầu vào ngực anh, dần dần thiếp đi.
Hoắc Lâm cũng ôm chặt cô, sau đó cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Đêm nay Nam Từ có một giấc mơ rất đẹp.
Trong mơ, cô ngồi trên xích đu, Hoắc Lâm ở phía sau đẩy cho cô, xích đu của cô không ngừng bay lên không trung, cô cười cực kỳ vui vẻ.
Còn xích đu bên cạnh có vẻ như có một đứa bé ngồi đó, nhìn như một cục bột, cực kỳ đáng yêu. Không biết giới tính, chỉ ngồi đó buồn buồn, mặt mày ỉu xìu.
“Ba bất công!” Cục bột nhỏ lầm bầm.
Tiếp đó, giống như đã quá quen thuộc, cơ thể tròn vo nhúc nhích tới lui, xích đu bắt đầu chậm rãi di chuyển lên xuống.
Trong mơ, Nam Từ vừa hết cách vừa buồn cười, có vẻ như cô nói gì đó với Hoắc Lâm, sau đó anh đi đến chỗ cục bột nhỏ, bắt đầu đẩy xích đu.
Hai tay đứa bé nắm chặt hai dây xích đu, lúc xích đu cao đến giữa không trung, thì cục bột nhỏ cười vang lanh lảnh.
Nam Từ vừa mơ vừa cười, lúc tỉnh dậy, cô còn cảm giác được sự vui vẻ trong giấc mơ, lồng ngực tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Sáng sớm ánh nắng bị màn cửa chặn lại hơn phân nửa, chỉ có một chút nắng lọt vào khe hở của tấm rèm, Nam Từ nhíu nhíu mắt, nhìn những hạt bụi đang bay lơ lửng giữa không trung, một lúc lâu sau mới thật sự tỉnh táo.
Cô ngẩng đầu nhìn, Hoắc Lâm còn đang ngủ rất say.
Dáng ngủ của anh rất tốt, không ngáy to, cũng sẽ không trở mình nhiều, thỉnh thoảng cô vùi vào lồng ngực anh cũng có thể ngủ thẳng giấc suốt cả đêm.
Sáng sớm chưa rửa mặt, dưới cằm Hoắc Lâm đã lún phún xuất hiện râu, rất ngắn, không nhìn kỹ thì không phát hiện ra.
Nam Từ định đưa tay lên sờ, nhưng lại sợ đánh thức anh dậy, cuối cùng chỉ có thể nằm ngắm.
Cô lặng lẽ bò ra khỏi lồng ngực anh, xuống giường, lúc ra khỏi phòng ngủ còn quay lại nhìn Hoắc Lâm một chút, phát hiện anh chưa tỉnh, thế là yên tâm đóng cửa lại.
Cô lập tức tìm thấy điện thoại của mình, đêm qua Cố Phán và những người khác đã biết tin cô có thai, chắc chắn rất sốt sắng, cô định nói rõ chi tiết với Cố Phán một chút.
Vừa mở khóa, quả nhiên đã thấy hơn 99 tin nhắn, Nam Từ nhấn vào, không trả lời những người khác, chỉ trực tiếp tìm tới Wechat của Cố Phán.
Cố Phán nhắn rất nhiều tin, nhưng tin cuối cùng lại cực kỳ nổi bật, bởi vì Cố Phán còn nhắn kèm cả một loạt dấu chấm than.
[Em mau vào Weibo coi tin tức một chút đi!!!! Có người viết bài chê bai Hoắc Tam!!!!]
Nam Từ sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên là không thể nào có chuyện đó, Hoắc Tam luôn ra tay rất mạnh tay với người ngoài, ai dám đối đầu với anh chứ.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn vào Weibo đọc một chút.
Cố Phán gởi đường link cho cô, cho nên cô trực tiếp nhấn vào xem.
Kết quả…
‘Theo nhân viên làm việc trên hòn đảo XX, trước đó có một vị đại gia nào đó dự định tổ chức hôn lễ ở trên đảo và đặt chỗ ở khách sạn, bây giờ đã hủy bỏ toàn bộ. Theo tin tức đáng tin cậy, đại gia này cũng không phải quá mức giàu có, lúc trước chỉ là tự xưng trên truyền thông vậy thôi, hai za, thật sự rất đáng tiếc cho cô gái xinh đẹp kia bị lừa. ‘
Nam Từ: “….???”
Mặc dù trước đây Nam Từ đã được Hoắc Lâm cho xem tài sản anh đang có bao nhiêu, và cô thật sự là rất đau lòng khi nghĩ tới anh phải hủy bỏ số tiền anh đã bỏ ra, nhưng cũng không phải anh không trả nổi…
Nhưng những điều này đâu thể liệt kê ra cho cư dân mạng biết.
Cô im lặng một lát, cuối cùng lấy tờ siêu âm trên bàn trà đặt lên đùi mình, sau đó chụp một tấm hình.
Tiếp đó, cô đăng lên tài khoản Weibo mà Hoắc Lâm đã đăng ký cho cô.
Cccccccccc: 1 + 1 = 3.
Phía dưới là hình chụp tờ siêu âm, chỉ một bài đăng đơn giản nhưng cũng đủ để cho mọi người hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện này thật ra cũng không cần quá để tâm, cô cảm thấy sau khi Hoắc Lâm thức dậy có thể giải quyết được, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn dùng cách của mình.
Cô biết sức lực của cô rất nhỏ, so với Hoắc Lâm thì sức lực của cô chỉ đáng mấy con số lẻ.
Nhưng cho dù hiệu quả có nhỏ thì cô cũng vẫn phải làm.
Cũng không biết là vì có thai hay không, sau khi cô đăng lên Weibo thì lập tức có cảm giác thỏa mãn tràn đầy lồng ngực.
Hiện tại cô lại cực kỳ muốn gặp Hoắc Lâm.
Thế là Nam Từ không do dự, tiện tay nhắn trả lời cho Cố Phán, sau đó lại nhẹ nhàng quay về phòng ngủ.
Hoắc Lâm có vẻ như vẫn chưa tỉnh dậy, cô im ắng bò lên giường, lại lẳng lặng chui vào lồng ngực anh.
Kết quả còn chưa chui vào được lồng ngực anh thì đã bị anh tóm gọn.
Anh chậm rãi mở mắt nhìn Nam Từ. Có lẽ như vừa tỉnh dậy, cho nên hốc mắt còn mang theo chút ngái ngủ.
“Đi đâu về đó?”
Anh mở miệng, giọng nói lúc sáng sớm trầm khàn, gợi cảm hơn so với ngày thường một phần.
“Đi nhắn Wechat cho Phán Phán.”
Nam Từ không kể chuyện trên Weibo, dù sao sớm muộn gì anh cũng biết, cô không muốn lãng phí thời gian nói chuyện không quan trọng.
Nhưng vừa nghĩ tới bài báo trên Weibo thì trong lòng cô hơi bực bội.
“Ông xã.” Giọng Nam Từ vừa mềm vừa ngọt.
Hoắc Lâm nhìn cô, ánh mắt dần dần biến sâu, con ngươi cũng càng ngày càng nặng.
“Em bây giờ như vậy mà dám dụ dỗ anh hả.”
Nam Từ: “…”
Người đàn ông này suy nghĩ bây bạ gì đây!
Nam Từ im lặng, nhưng con mắt hơi chuyển động, lại nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào.
“Để xem dụ dỗ thế nào?”
Vừa nói, bàn tay cô vừa hướng xuống dưới, sau đó đụng phải bộ vị đã phản ứng của anh.
Hoắc Lâm thấy cô như vậy, nhếch môi cười.
Tiếp đó, anh không để cô rút tay về, mà mau chóng nắm chặt tay cô, mạnh bạo lôi kéo cô tiếp tục.
“Bảo bối, đây là do em chủ động nhé.”
…
Lúc kết thúc, Nam Từ lại bị hành hạ đến toát mồ hôi.
Quần áo trên người đã sớm không biết bị anh ném đi đâu, cái cổ trắng nõn của cô lúc này được trồng đầy dâu tây, đôi môi cũng bị anh hôn đến mức sưng đỏ, không, không đúng, nhớ lại lúc đó…
Anh không hôn cô! Mà ăn cô!
Nam Từ tức giận muốn đánh người, cô nắm tay lại bắt đầu đánh anh.
Hoắc Lâm bắt nạt con thỏ xong, toàn thân đều cảm thấy sảng khoái, cho nên hoàn toàn không quan tâm đến tính khí của cô, mặc kệ cho cô đánh hai cái, sau đó nắm chặt tay cô, bắt đầu xoa xoa lòng bàn tay vưa đỏ vừa nóng của cô.
Lúc đầu lòng bàn tay Nam Từ rất khó chịu, bây giờ được anh xoa bóp cũng cảm thấy đỡ một chút, cho nên cũng không lộn xộn nữa, nằm đó vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm.
“Cầm thú.” Anh nói với cô.
Hoắc Lâm cười cười, cúi đầu hôn cô.
“Cầm thú chỉ yêu em.”
Nam Từ nghe xong câu này, lập tức nhớ lại giấc mơ, thế là vội vàng nói.
“Không được, phải yêu cả con của chúng ta nữa.”
“Đương nhiên.”
Nam Từ hài lòng, cười hì hì ôm anh.
“Hoắc tiên sinh, anh yên tâm nhé, em và con cũng rất rất yêu anh.”