Editor: Trà Đá.
Đêm nay mọi người tụ tập ở quán bar của Chu Khởi để đón năm mới.
Sau khi đi vào quán bar, Nam Từ lập tức nhìn ra bên trong đã thay đổi.
“Chu Khởi mới làm lại nơi này à?” Nam Từ nhỏ giọng hỏi Hoắc Lâm.
“Ừ.” Hoắc Lâm ôm eo cô, đi vào bên trong: “Mà chắc là vì bạn gái, Trần Tiến nói Chu Khởi vì muốn cô gái kia vui vẻ, cho nên âm thầm chuẩn bị rất lâu.”
Nam Từ nghe xong, bĩu môi, bước hai bước về phía trước, sau đó quay người ôm lấy anh, rồi ngửa đầu nhìn anh.
“Sao mà bạn trai nhà người ta đều dành hết tâm tư để nghĩ cách cưng chiều bạn gái.” Nam Từ nhỏ giọng oán trách, “Còn nhà mình thì toàn là em phí hết tâm tư dỗ dành cưng chiều anh là sao?”
Hoắc Lâm nhướn mày, đáy mắt bắt đầu xuất hiện tia nguy hiểm.
“Sao vậy? Mới có vài ngày mà em đã không nhịn được nữa à?”
Nam Từ cố ý chọc giận anh: “Đúng vậy, coi chừng em quăng anh đi tìm người khác đó!”
Đáy mắt anh càng lúc càng nguy hiểm, độ cong bên môi càng lúc càng sâu.
“Vậy em thử xem.” Anh đưa tay sờ lấy gương mặt trắng nõn mềm mại của cô, “Anh không nỡ đụng đến em, nhưng người khác thì anh vẫn ra tay được. Nếu ai dám tiếp cận em, thì chi bằng để anh gọi người đánh gãy chân hắn thì thế nào?”
Hoắc Lâm vừa nói vừa thân mật cọ cọ chóp mũi cô, giọng điệu cực kỳ dịu dàng: “Lúc đó để xem hắn sẽ đến gặp em bằng cách nào.”
Nam Từ: “…”
Lời nói dọa người kiểu này cũng không phải một hai lần, nhưng lúc này cô lại không coi đó là thật, chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Từ sau khi cô về nước, Hoắc Lâm rất ít khi bày ra biểu hiện khiến người khác e ngại, cô chỉ thuận miệng đùa một chút thôi, sao anh lại có biểu hiện như vậy?
“Anh giận à?” Nam Từ cẩn thận nhìn anh.
Hoắc Lâm không nói gì, sắc mặt dần trầm đi.
“Ai da, em chỉ nói đùa thôi.” Nam Từ ôm anh, cọ xát lồng ngực anh, nửa nhõng nhẽo nửa dỗ dành anh: “Hoắc tiên sinh tốt với em như vậy, thì sao em có thể bỏ anh chứ.”
Lời nói này của cô khiến sắc mặt Hoắc Lâm dần dần trở nên ấm áp.
“Bảo bối, sau này đừng có đùa như vậy.” Anh ôm cô, trầm giọng bẩm lẩm, “Nếu như em không muốn anh nổi điên lên rồi khóa em trên giường.”
“…”
“Rồi rồi, từ lúc vào cửa đã bắt đầu âu âu yếm yếm rồi, chưa xong nữa à!”
Tầng hai bỗng nhiên truyền đến giọng của Trần Tiến, sau khi Nam Từ nghe thấy, cô quay đầu nhìn lên trên.
Chỉ thấy Trần Tiến và Cố Phán đang vui vẻ dựa sát đầu vào lan can tầng hai, còn Thẩm Mộ Ngạn, Chu Khởi và Hứa Nùng cũng đều ngồi dán chặt trên ghế sô pha, lúc này đang chăm chú nhìn hai người bọn họ.
Nam Từ: “…”
“Bọn họ nhìn bao lâu rồi?”
Hoắc Lâm rất hững hờ, giống như không quan tâm: “Từ lúc chúng ta bước vào là bọn họ đã thấy rồi.”
Lúc ấy anh nhìn lên trên một chút, đúng lúc chạm mắt với Trần Tiến.
“Vậy mà anh không nói em biết! Nếu sớm biết bọn họ xem kịch thì em đã không thèm ôm anh rồi!”
Hoắc Lâm nheo mắt nguy hiểm: “Có người nhìn thì em không ôm anh?”
Nam Từ biết anh đang suy nghĩ bậy bạ, cho nên vội vàng nói: “Ý em không phải vậy, chỉ là em thấy hơi ngượng.”
Hoắc Lâm ôm eo cô, vừa đi vừa nói: “Không cần để ý ánh mắt người khác, trừ anh ra, thì những thứ khác không quan trọng.”
Nam Từ: “…”
Lúc đến lầu hai, thì những người kia đã chuẩn bị xong đồ uống và đồ ăn vặt.
Cố Phán chỉ chỉ dĩa cà chua bi trên bàn, nhìn Nam Từ nói: “Chị đã chuẩn bị món em thích nhất rồi nè.”
Nam Từ nhìn dĩa cà chua bi trên bàn, gương mặt không khỏi nóng lên, trong đầu nhớ lại ký ức tối hôm qua.
Hoắc Lâm nhìn thấy dĩa cà chua cũng nhẹ cong môi cười.
“Tối hôm qua ăn nhiều rồi, chắc hôm nay không ăn được nữa đâu ha.”
Hoắc Lâm thật sự cũng không nói gì quá đáng, nhưng Nam Từ như người làm chuyện xấu vội vàng đưa tay che miệng anh.
Nụ cười trên mặt anh càng đậm, anh tiện tay giữ lấy tay cô, khẽ hôn một cái.
Cố Phán nhìn thấy tình huống này, chán ghét lùi về phía sau một chút, xích lại gần Hứa Nùng.
“Sao chị cứ thấy hôm nay hai người đó cứ có mấy cử chỉ buồn nôn kiểu gì á.”
Chu Khởi ngồi bên cạnh Hứa Nùng, thấy Cố Phán lên tiếng, anh ta trực tiếp ôm chầm lấy Hứa Nùng, rồi bịt tai Hứa Nùng.
“Muốn nói gì thì tìm lão Thẩm nhà em á, đừng có làm hư cô bé nhà anh.”
Thẩm Mộ Ngạn biểu hiện nhàn nhạt ngồi ở ghế sô pha đối diện, lẳng lặng nhìn Cố Phán: “Qua đây.”
Cố Phán có chút không muốn, ngày nào cũng dính chặt lấy nhau, hôm nay vất vả lắm mới được ra ngoài vui chơi một chút, cô cũng không muốn dính bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn, ngạt chết người!
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô đảo tới đảo lui, sau đó đứng dậy kéo cánh tay Nam Từ.
“Tổng giám đốc Hoắc, cho em mượn tiểu Nam Từ một chút, mọi người cứ tiếp tục uống đi!”
Nói xong, cũng không cho Hoắc Lâm cơ hội lên tiếng, mà trực tiếp dắt Nam Từ xuống lầu.
Thẩm Mộ Ngạn và Hoắc Lâm đều nhíu mày.
Đầu tiên Cố Phán kéo Nam Từ đi vào toilet, sau khi rửa tay xong, Cố Phán lấy son môi ra bắt đầu nhìn gương tô son.
“Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy? Nghĩ đến chuyện gì mà mặt em lại đỏ hết lên thế.”
Cố Phán vừa cười vừa nhìn Nam Từ trong gương.
Lúc đầu Nam Từ đã quên, nhưng lúc này Cố Phán nhắc tới, cảnh tượng của buổi tối hôm qua lại hiện ra trước mắt cô.
Thật ra cũng không có gì, dạo gần đây cô vẫn luôn cắt trái cây ăn sau bữa tối, hôm qua trùng hợp là đến cà chua bi, cô cố ý trêu đùa Hoắc Lâm, cầm một quả cà chua bi giơ đến trước mặt anh.
“Em cho anh món em thích nhất, tặng kèm cả em nữa, anh có muốn không?”
Cô cười tủm tỉm, vốn chỉ định trêu anh, nhưng không ngờ ánh mắt Hoắc Lâm nhìn cô càng ngày càng sâu.
Sau đó anh lập tức đứng dậy, khom người, trực tiếp bế cô lên.
Bước chân anh từ tốn tiến về phòng ngủ, nói: “Muốn, nhưng anh muốn đổi cách ăn.”
Đêm hôm đó… Hoắc Lâm thật sự ăn hết cà chua bi, nhưng trên người Nam Từ cũng bị dính đầy nước cà chua.
Sau đó anh bế cô vào phòng tắm, cô nhỏ giọng oán trách anh: “Sau này em mà còn để anh thấy quả cà chua bi nào nữa, thì em nhất định theo họ anh!”
Kết quả… Còn chưa tới 24 giờ sau, thì món đồ ăn quen thuộc lại xuất hiện trước mắt bọn họ.
Cô nhớ lại gương mặt cười cười của Hoắc Lâm lúc nãy, cô vừa xấu hổ lại vừa giận.
Nhưng những chuyện này sao có thể nói cho Cố Phán biết được!
Thế là cô chỉ lắc đầu: “Không có gì.”
Cố Phán đương nhiên không tin, nhưng cũng không hỏi nữa, dù sao cô ta cũng đã lờ mờ đoán ra chuyện gì, nhưng với tính cách của Nam Từ thì có hỏi thế nào cũng không cạy miệng cô được.
Lúc này, trên sân khấu quán bar cũng bắt đầu có ca sĩ lên hát.
Cố Phán hưng phấn: “Đi đi, chúng ta mau giành lấy vị trí đầu, chị rất thích ca sĩ này, cực kỳ soái lại còn dịu dàng!”
Nam Từ có chút không muốn, chủ yếu là vì Hoắc Lâm còn ở trên lầu, cô sợ anh lại hiểu lầm gì cô nữa.
“Thôi chị ơi…”
Cố Phán chỉ muốn vui chơi, nhiệt tình lôi kéo cô: “Ai da, em giúp chị đi mà, nếu chỉ có một mình chị đi, thì chắc chắn ông già nhà chị lại chỉnh chị nữa, nhưng có em đi cùng thì đỡ hơn!”
“…” Nam Từ sợ nếu cả cô cũng đi theo, thì lúc về cả hai sẽ bị chỉnh.
Bầu không khí dưới quán bar rất náo nhiệt, lúc bọn họ vừa tới thì chưa có nhiều người, nhưng bây giờ đã chật kín người.
Nam Từ bị Cố Phán lôi kéo vất vả mới tới được hàng đầu, chưa kịp định thần thì nghe ca sĩ trên sân khấu lên tiếng nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, tôi muốn mời người may mắn lên đây hát song ca với tôi một bài, thế nào ạ?”
Dưới khán đài la hét um sùm, Cố Phán cũng hưng phấn hét lên.
Nam Từ chỉ cảm thấy đau đầu, đang suy nghĩ tìm cách thoát thân, thì cảm giác trước mắt có gì đó bay tới.
Cô vô thức vươn tay…
Âm thanh vang lên một tiếng chói tai, Nam Từ cúi đầu nhìn thấy micro trong tay cô, khiến cô có chút choáng váng.
Trên sân khấu, nam ca sĩ nở nụ cười mê người, nhìn Nam Từ, nói: “Cô gái may mắn của đêm nay đã có rồi.”
Dưới khán đài hò hét dữ dội, bầu không khí càng lúc càng bị đẩy lên cao, Cố Phán không ngờ lại xuất hiện màn này, theo bản năng nhìn lên lầu.
Quả nhiên, Hoắc Lâm và Thẩm Mộ Ngạn đang lẳng lặng nhìn xuống dưới lầu.
Nhất là Hoắc Lâm, mặc dù cách xa nên không nhìn rõ biểu hiện gì, nhưng chắc chắn không phải phản ứng bình thường.
Cô ta nhỏ giọng nói với Nam Từ: “Khụ… Tổng giám đốc Hoắc nhà em đang nhìn em đó, em tự cầu phúc đi.”
Nam Từ khóc không ra nước mắt, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, ngay lập tức chạm phải ánh mắt với Hoắc Lâm.
Biểu hiện của anh hờ hững, nhưng khóe môi có vẻ hơi nhếch, Nam Từ lập tức cảm thấy lạnh sóng lưng.
Cô biết, nếu chuyện này không giải quyết rõ ràng, thì đoán chừng sáng mai cô không thể bước xuống giường được.
Cho nên vì không muốn bị run chân, nên cô phải nghĩ cách làm thế nào mới được!
Suy nghĩ nửa ngãy, cô không do dự nữa, nhìn Cố Phán một cái, rồi cầm micro đi lên sân khấu.
Trong lòng Cố Phán thầm “Chậc chậc” hai lần, thầm than tiểu Nam Từ đúng là dũng sĩ, dưới tình huống này mà còn dám bước lên sân khấu đương đầu với nguy hiểm.
Nam ca sĩ trên sân khấu đã ngắm đến Nam Từ, anh ta cảm thấy cô gái này nhìn rất vừa mắt, cho nên cố ý ném micro về phía cô.
Lúc này cô lên sân khấu, đứng nhìn ở khoảng cách gần mới thấy cô xinh đẹp hơn.
Anh ta nở nụ cười tươi hơn.
“Cô là…”
Anh ta vẫn chưa nói hết câu, Nam Từ bỗng nhiên thì thầm to nhỏ với anh ta.
Anh ta kinh ngạc nhìn cô một chút, cuối cùng suy nghĩ một chút, mới không cam lòng gật gật đầu.
Sau đó chỉ thấy nam ca sĩ kia lùi về sau mấy bước, trực tiếp ôm lấy cây đàn ghita, sau đó nói vào micro.
“Cô gái này không muốn hát song ca với tôi, mà muốn tôi đệm nhạc cho cô ấy.”
Nói xong, tiếng ghita vang lên, sau đó là tiếng dương cầm và trống cũng đồng loạt đánh theo.
Nam Từ chọn hát một bài hát tiếng anh nhẹ nhàng, giọng hát của cô rất trong trẻo, phát âm lại êm tai đúng chuẩn, cho nên bầu không khí vốn đang bị chìm xuống bây giờ lại sinh động lên không ít.
Cố Phán là người đầu tiên giơ hai cánh tay lên vẫy qua vẫy lại, sau đó người bên cạnh thấy thế cũng làm theo Cố Phán.
Nam Từ như được tiếp thêm sức mạnh, mạnh dạn hát hết từ đầu đến cuối.
Sau đó hát đến câu cuối cùng, cô vô thức nhìn lên lầu hai, đối mắt với Hoắc Lâm.
“For you, a thousand times over.”
“Dành cho anh cả hàng ngàn lần.”
Cô cố ý ép giọng mình rất thấp, giống như là thuận miệng hát lên, cũng giống như là thật lòng hứa hẹn đối với ai đó.
Lúc quay trở lại lầu hai, Trần Tiến cực kỳ hưng phấn.
“Tiểu Nam Từ, không ngờ em hát hay đến vậy? Chậc chậc, còn câu cuối “For you, a thousand times over” nữa chứ, chắc chắn Hoắc tam đang vui như hội.”
Nam Từ không để ý đến lời trêu chọc của Trần Tiến, chỉ cẩn thận nhìn Hoắc Lâm, thấy anh không có biểu hiện gì tức giận, cho nên thoáng thả lỏng một chút.
Cô sợ anh ăn giấm bậy bạ, may mắn là lúc nãy cô nghĩ ra cách, nếu không thì đêm nay cô xác định sẽ bị anh giày vò đến chết.
Nghĩ tới đây, cô bày ra vẻ mặt muốn được khen, tiến sát lồng ngực anh, ngẩng mặt nhìn anh.
“Lúc nãy biểu hiện của em được không? Em hát dễ nghe chứ?”
“Ừ, rất êm tai.” Hoắc Lâm cúi đầu, gương mặt tuấn tú dán chặt lấy gương mặt cô, “Nhưng mà bảo bối à, em nói xem, lúc nãy sao em lại đứng gần người đàn ông khác như thế?”
“…”
“Hửm? Vì sao nói chuyện lại phải ghé sát lỗ tai người kia?”
“…”
Giọng nói của anh rất trầm thấp, mang theo từ tính chết người.
“Cho nên, em nói xem, anh có nên phạt em không? Hửm?”