Hai năm qua Hoắc Lâm rất ít khi đến nhà họ Hoắc, trừ mấy lần đến bệnh viện xem ba Hoắc như thế nào, thì anh hoàn toàn không chạm mặt Hoắc Tu Thần.
Hơn nữa mỗi lần muốn đến thăm ba Hoắc, hắn đợi cấp dưới báo cáo Hoắc Lâm đã rời đi, thì hắn mới vội vàng chạy qua.
Nhưng mỗi lần Hoắc Lâm gặp hắn thì đều nhìn hắn như nhìn thấy một con chó.
Trước kia hắn có thể nhẫn nhịn vì ba Hoắc vẫn còn đó.
Nhưng bây giờ ba Hoắc đã đổ bệnh, nên hắn cũng đã mất đi cái cảm giác vốn có trước đó với Hoắc Lâm, mặc dù Hoắc Lâm vẫn là một bóng ma ám ảnh hắn, nhưng ít ra hiện tại… Hắn mới là kẻ nắm quyền chính thức trong Hoắc Thị!
Hắn không có lý do gì để sợ Hoắc Lâm!
Nghĩ tới đây, mặc dù trong tiềm thức Hoắc Tu Thần đang dâng lên một nỗi sợ hãi với Hoắc Lâm, nhưng hắn cũng cố nén.
Hắn tránh khỏi tay của Hoắc Lâm, làm bộ sửa sang lại quần áo.
“Sao lại trùng hợp quá vậy chú ba, tới tận đây ăn cơm cũng gặp được cậu. Cậu ăn xong rồi hả?”
Bộ dáng của hắn thật sự khiến người khác mắc ói, Nam Từ không nhìn nổi nữa, định lên tiếng nói mấy câu, thì Hoắc Lâm đã lên tiếng trước.
“Anh vẫn còn tâm trạng ở đây ăn cơm uống rượu, xem ra dạo gần đây Hoắc Thị bị trục trặc cũng không khiến anh lo lắng nhiều nhỉ?”
Sắc mặt Hoắc Tu Thần trầm lại, bỗng nhiên trở nên khó coi.
Có thể nói điều gì khiến hắn không hài lòng nhất, đó chính là từ sau khi hắn trở thành người nắm quyền, thì có rất nhiều hạng mục chẳng hiểu sao lại bị chấm dứt hoặc thâm hụt tiền. Điều này khiến những cổ đông khác bắt đầu nghi ngờ năng lực của hắn.
Mà dù vậy cũng chẳng sao, hắn vẫn còn Hoắc phu nhân giúp đỡ.
Trong tay bà ta có cổ phần công ty, mà cổ phần của ba Hoắc tương lai cũng thuộc về bà ta…
Mà Hoắc phu nhân lại cực kỳ thương hắn.
Nghĩ tới đây, Hoắc Tu Thần bắt đầu đắc ý trở lại.
“Vậy thì sao? Tôi có mẹ ủng hộ, cuối cùng thì cái ghế chủ tịch cũng là của tôi thôi. Còn cậu thì… Ai da.”
Nói đến đây, Hoắc Tu Thần dời ánh mắt sang phía Nam Từ.
“Tôi nói Nam nhị tiểu thư nghe nè, những lời tôi vừa nói hoàn toàn không phải đùa giỡn, mặc dù chú ba nhìn rất được, nhưng vận khí lại rất xấu. Tương lai của cô... A!”
Hoắc Tu Thần còn chưa dứt lời, thì đã có cảm giác bị người sau lưng đạp một phát ngay lưng, sức lực cực kỳ lớn khiến hắn ngã xuống đất!
Hắn theo bản năng chống hai tay lên mặt sàn, phòng ngừa bị đập mặt xuống sàn.
Nhưng không ngờ Hoắc Lâm lại giẫm lên tay hắn.
Lúc đầu anh chỉ nhẹ nhàng nhấn tới nhấn lui trên tay Hoắc Tu Thần, sau đó lại nghiêng người, vừa cười vừa nhìn hắn.
“Có vẻ như chủ tịch Hoắc mới nhậm chức nhưng lại không biết lời gì nên nói và không nên nói nhỉ.”
Ánh mắt anh vẫn lạnh tanh như cũ, nhưng sức lực nơi gót giày anh càng lúc càng mạnh.
Hoắc Tu Thần cảm thấy xương ngón tay sắp bị Hoắc Lâm giẫm gãy rồi, cực kỳ đau đớn kêu rên trên mặt đất, sau một lúc khá lâu, Hoắc Lâm mới hờ hững nhấc chân ra.
Anh đứng thẳng nhìn xuống Hoắc Tu Thần: “Nếu không muốn Hoắc Thị gặp rắc rối nữa, thì anh cứ tiếp tục im lặng làm con chó ngoan đi. Còn nếu như muốn trở mình thì... A.”
Lời nói của Hoắc Lâm có ý thâm sâu, khiến Hoắc Tu Thần phải suy nghĩ...
“Cậu có ý gì? Chẳng lẽ chuyện gần đây... Là do cậu làm?!”
Hoắc Lâm không thèm liếc hắn một cái, xoay người rời đi.
Anh đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Nam Từ vẫn còn đang đứng im tại chỗ.
“Không đi hả?”
Thật ra lúc anh vừa xoay người rời đi thì Nam Từ đã muốn đi theo anh, nhưng lại có chút ngại ngùng, có chút không biết phải chung đụng với anh như thế nào.
Mặc dù trong Wechat thì cô rất mạnh miệng, nhưng lúc này...
Nhưng Hoắc Lâm đã lên tiếng, cô cũng không thể không đi theo anh.
Thế là cô cười với anh, bước mấy bước đến trước mặt anh.
Hoắc Tu Thần thấy bọn họ đi xa rồi, mùi rượu trên cơ thể có vẻ như cũng tan hết, hắn vẫn còn duy trì tư thế nửa quỳ, hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Lâm.
Cuối cùng, hắn lấy điện thoại di động ra, nhấn vào một dãy số.
“Alo, về chuyện lần trước, chúng ta nên tìm thời gian thương lượng một chút.”
~
Nam Từ sánh vai đi cùng với Hoắc Lâm đến hành lang chỗ phòng ăn.
Hành lang cực kỳ yên tĩnh, trên mặt đất cũng được trải một lớp thảm dày, cho nên hoàn toàn không phát ra tiếng vang khi bước đi, khiến bầu không khí càng lộ rõ sự tĩnh mịch.
Nam Từ mấy lần định mở miệng nói gì đó, nhưng lời vừa tới khóe miệng, thì cô lại thấy Hoắc Lâm vẫn nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không để ý đến cô, cho nên cô đành nuốt xuống.
Cuối cùng, Nam Từ thấy đã gần đến phòng ăn, cô nhịn không được, mở miệng:
“Hoắc Lâm!”
Bước chân Hoắc Lâm dừng lại, quay đầu nhìn cô.
“Ừ?”
Nam Từ có chút căng thẳng, cô mím môi, một lúc sau cô mới dám nói: “Em đã nộp hồ sơ xin việc ở công ty anh rồi, ngày mai sẽ tới phỏng vấn.”
Ánh mắt Hoắc Lâm rất hờ hững, có vẻ như không có phản ứng gì lớn.
Cuối cùng, anh đáp: “Cứ theo quy định mà làm, chuyện phỏng vấn không liên quan đến anh.” Sau đó anh lập tức xoay người rời đi.
Nam Từ nhìn bóng lưng anh, trong lòng mau chóng trầm xuống.
Cô còn tưởng mặc dù anh không nhận điện thoại của cô, không trả lời tin nhắn của cô, nhưng ít ra khi gặp lại cũng không lạnh lùng với cô như vậy.
Cô cho là anh biết cô vì anh nên mới chuyển ngành, về nước sẽ đến công ty anh xin việc ngay lập tức... Nghĩ anh sẽ có chút xúc động.
Nhưng sự thật thì sao, tất cả đều là do một mình cô tự thêu dệt lên mà thôi.
Cô quay lại phòng ăn với tâm trạng rối bời, Cố Phán và Đường Uyển đang trò chuyện rôm rả, thấy nét mặt cô không đúng nên vội vàng hỏi thăm.
Nam Từ trầm mặc nói thật: “Em vừa mới gặp Hoắc Lâm ở bên ngoài.”
“Hả? Trùng hợp như vậy sao?” Cố Phán nói, “Chỉ có một mình anh ấy sao?”
“Không phải… Có lẽ còn có người khác nữa, nhưng ban nãy trong hành lang thì em chỉ thấy một mình anh ấy.”
Đường Uyển hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Hoắc Tu Thần cũng tới đây ăn cơm, em vừa trong nhà vệ sinh đi ra thì chạm mặt hắn, hắn muốn kiếm chuyện với em, cũng may Hoắc Lâm kịp thời đi tới đuổi hắn đi, rồi sau đó em và anh ấy ai về phòng nấy…”
Đường Uyển nhíu mày: “Chỉ vậy thôi sao? Không nói gì hết hả? Không làm gì hết á?”
Nam Từ thở dài: “Anh ấy không hề lên tiếng, chỉ có em lên tiếng thôi.”
Cố Phán hiếu kỳ: “Em nói gì?”
“Em nói sáng mai sẽ đến công ty anh ấy phỏng vấn.”
“Sau đó thì sao? Có phải Hoắc Tam xúc động lắm đúng không?” Cố Phán lên giọng hưng phấn.
Nam Từ lắc đầu: “Không hề, anh ấy chỉ nói anh ấy không quản chuyện phỏng vấn nhân sự, bảo em cứ theo trình tự mà làm.”
Cố Phán: “…”
Đường Uyển: “…”
“Đàn ông quả nhiên toàn là móng heo! Khốn kiếp!” Cố Phán oán hận mở miệng, “Em cũng đã cố gắng đến nước đó rồi, mà anh ấy còn làm bộ làm tịch vậy sao!”
Ngược lại Nam Từ không nghĩ anh sẽ đối xử với cô như trước đây, nhưng cũng không nghĩ anh lại trở nên lạnh lùng với cô như vậy.
Trái tim vốn dĩ đang nóng hổi, thì bỗng nhiên dần dần có cảm giác nguội lạnh.
Ngược lại, Đường Uyển lại không có suy nghĩ giống như hai người còn lại, cô ta suy nghĩ, bỗng nhiên thốt lên: “Có khi nào Hoắc Lâm cố ý không?”
Nam Từ hơi kinh ngạc nhìn Đường Uyển, Cố Phán cũng tò mò, hỏi: “Cố ý?”
“Chỉ là suy đoán thôi, nhưng tớ cảm thấy trước kia Hoắc Lâm yêu Nam Từ nhiều bao nhiêu, làm gì có chuyện dễ dàng nói bỏ là bỏ.”
Cố Phán nghe xong, cũng cảm thấy có lý.
Trước kia Hoắc Lâm yêu Nam Từ nhiều thế nào, người nào có mắt cũng nhìn ra được.
Mặc dù mấy năm vừa qua Nam Từ ở nước ngoài, không biết chuyện trong nước, nhưng Cố Phán cũng có vài lần đi cùng với Thẩm Mộ Ngạn đến gặp nhóm bạn anh ta, còn trông thấy Hoắc Lâm.
Lúc đó nhìn Hoắc Lâm giống như hoàn toàn biến thành người khác.
Ngày càng lạnh lùng hơn, khí lạnh tỏa ra quanh thân, càng khiến cho người ta có cảm giác khó mà tiếp cận.
Sau khi trở về, Cố Phán còn trầm trồ với Thẩm Mộ Ngạn, nói Nam Từ thật sự thay đổi Hoắc Lâm.
Làm sao cô gái của anh vừa trở về, mà Hoắc Lâm vẫn giữ cái bộ dáng lạnh lùng đó chứ?
Nếu như nói Hoắc Lâm thật sự không quan tâm đến Nam Từ, thì Cố Phán cũng không tin.
Cho nên càng nghĩ càng thấy lời Đường Uyển nói rất có lý.
Thế là Cố Phán thần bí nhìn Nam Từ.
“Chị nói nè, nếu anh ấy đã lơ em như vậy, thì em cũng lơ anh ấy luôn đi.”
Đường Uyển liếc Cố Phán, nói: “Cậu đừng có bày trò tào lao nữa, coi chừng đến lúc đó Nam Từ lại bị tổn thương.”
“Không không, lần này tuyệt đối không phải kế sách tào lao.” Cố Phán nhìn hai người, cười hì hì nói: “Đôi khi mối quan hệ nam nữ cũng cần phải có một chút xíu kích thích mới có thể tiến xa cùng nhau được. Tớ không chỉ bậy bạ đâu, cái này thật sự vì tiểu Nam Từ mà.”
“À thì ra trước đó cậu cũng kích thích Thẩm Mộ Ngạn, cho nên ba ngày sau đó không bước xuống giường được chứ gì?” Đường Uyển nói.
Cố Phán: “…”
“Cái đó không phải là kích thích! Tớ thật sự muốn chia tay anh ấy!” Cố Phán bĩu môi, “Chỉ là rốt cuộc cũng chẳng chia tay được…”
Nói tới đây, tinh thần của Cố Phán lại tăng cao: “Nhưng tiểu Nam Từ và tớ không giống nhau, hiện tại Hoắc Tam lạnh lùng với Nam Từ! Tớ cảm thấy chỉ cần Nam Từ kích một phát là có hiệu quả ngay!”
Nam Từ nghe Cố Phán nói cũng có một chút căng thẳng, mấp máy môi hỏi: “Ý chị là sao?”
“Chị nghe Thẩm Mộ Ngạn nói, tối mai Hoắc Lâm sẽ đến dự tiệc rượu ở đâu đó, đến lúc đó chị sẽ kiếm cho em một bạn nam đi cùng.” Cố Phán phấn chấn nói: “Ngày đó em chỉ cần ăn mặc thiệt xinh đẹp, đứng bên cạnh một người đàn ông khác, chị không tin Hoắc Tam sẽ còn lạnh nhạt với em!”
Đường Uyển nghe xong cũng có chút do dự: “Cách này cũng được, nhưng Tiểu Từ tuyệt đối không được có động tác thân mật với người đàn ông đi cùng, nếu không thì rất có thể…”
Đường Uyển nói chưa hết câu, nhưng Nam Từ nghe ra có ý gì, cô vội vàng lắc đầu: “Không có đâu, em chắc chắn sẽ không khoác tay với người đàn ông đi cùng đâu.”
Cố Phán gật gật đầu: “Đúng đúng, tớ thấy Hoắc Lâm lúc nào cũng muốn độc chiếm Nam Từ làm của riêng, Nam Từ chẳng cần làm gì, chỉ cần đứng bên cạnh một người đàn ông khác trước mặt anh ấy, thì anh ấy chắc chắn sẽ không chịu nổi. Lúc đó xem còn lạnh với nhạt nổi không, hừ!”
Đường Uyển bị Cố Phán chọc cười, nhìn hỏi: “Cậu có quen biết ai không? Đáng tin không?”
“Là anh trai của một cô bé trong ban nhạc của tớ, chỉ là hai người họ không có quan hệ máu mủ gì.”
Cố Phán dừng một chút, lại bổ sung: “Nhưng hai người yên tâm, chắc chắn đáng tin, người kia tớ đã từng gặp qua, trông cực soái, hơn nữa là còn là thương nhân mới nổi, năm trước đã thành lập một công ty riêng khi chưa tốt nghiệp đại học, hiện tại quy mô kém hơn Hoắc Lâm và Thẩm Mộ Ngạn, nhưng cũng được giới chuyên môn đánh giá là một con ngựa đen, tương lai rất sáng giá.”
Nam Từ nghe nói đến người đó cũng không có hứng thú gì, cô chỉ muốn xem ngày mai gặp được Hoắc Lâm sẽ khiến anh có phản ứng gì.
…
Đối diện với phòng ăn của các cô, chính là phòng ăn của Hoắc Lâm.
Phòng ăn to như vậy mà cũng chỉ có Hoắc Lâm và trợ lý Trương, mà sau khi Hoắc Lâm ra ngoài trở về, thì cũng không nói tiếng nào, chỉ trầm mặc ngồi ở đằng kia.
Trong lòng trợ lý Trương cực kỳ thấp thỏm.
Anh ta hoàn toàn không biết rốt cuộc ông chủ đang nghĩ gì.
Rõ ràng là quan tâm bà chủ muốn chết, biết bà chủ hôm nay về nước, nên thẳng tay hủy bỏ một buổi hội nghị quan trọng, lại còn ra sân bay sớm hai tiếng.
Nhưng cuối cùng chỉ đứng ở khoảng cách xa nhìn bà chủ một chút, rồi lại quay về.
Xe đi được nửa đường, lại ra lệnh anh ta đi thăm dò bà chủ và bạn bè đi đâu, biết được các cô tới đây ăn cơm, thì lập tức bắt anh ta đặt một phòng ăn gần sát.
Sau đó thì sao? Ngồi ngây ngốc ở đây?!
Còn nữa, ông chủ ra ngoài rõ ràng là gặp trúng bà chủ, có cơ hội để nói chuyện… Kết quả thì ông chủ lại giả vờ như vô tình gặp mặt?!
Trợ lý Trương không nhịn được, mở miệng nói: “Ông chủ, hay là tôi gọi vài món nhé? Cả ngày nay ngài không ăn gì rồi…”
Hoắc Lâm rủ mắt im lặng nửa ngày, cuối cùng rút điếu thuốc nghiêng đầu nhóm lửa, vừa hút thuốc vừa nói: “Đi hỏi xem phòng đối diện gọi món gì rồi gọi y chang như vậy cho tôi.”
Trợ lý Trương: “…”
Ông chủ à, nếu ngài còn tiếp tục như vậy, thì có thể chết người đấy!