Nam Từ lập tức hiểu rõ ở trước mặt người đàn ông này thì không nên làm những động tác tinh nghịch hay khác thường, như vậy là tìm đường chết.
Cô sờ đôi môi có chút sưng đỏ của mình, ngẩng đầu, nhỏ giọng trách mắng: “Anh dùng sức quá đó.”
Đầu ngón tay của anh vẫn còn đang nhéo cằm cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
“Không được ăn khoai lang, thì chỉ có thể ăn em thôi.”
Anh nói cực kỳ bình tĩnh, giống như là chuyện này rất đương nhiên, cho dù lúc anh nói chuyện thì hô hấp vẫn còn hơi nặng, nhưng không hề có chút bối rối ngượng ngùng nào.
Nam Từ liếc anh một cái, sau đó đưa củ khoai lang trong tay cho anh.
“Cho anh ăn hết luôn nè.”
Lúc cô hờn dỗi hay nhõng nhẽo, Hoắc Lâm chỉ cảm thấy trong lòng trở nên mềm nhũn, gương mặt tuấn tú lại tiến sát gần cô một lần nữa.
Anh khẽ cọ cọ chóp mũi cô, môi mỏng thấp thoáng nằm trên khóe môi cô, thản nhiên nói: “Thôi, anh không muốn ăn khoai nữa, bây giờ chỉ muốn ăn em.”
Nam Từ bị anh trêu chọc đến mức trái tim loạn nhịp, bộ dáng hiện tại của anh còn mê người hơn cả lúc hôn, ngẩn ngơ một lúc thì cô sực nhớ ra chuyện quan trọng cần làm, thế là cô đẩy anh ra.
“Đừng quậy nữa, tranh thủ thời gian ăn chút gì đi, em muốn đi thăm bà ngoại.”
Vừa nhắc tới chuyện này, Hoắc Lâm cũng không làm khó cô nữa, đợi sau khi cô chuẩn bị xong thì lập tức kéo tay cô ra ngoài.
“Anh không ăn gì sao?” Nam Từ hỏi.
Thật ra cô có chút lúng túng, vốn định nấu chút mì để hai người lót dạ, nhưng lúc nãy cô lại bị Hoắc Lâm trêu chọc cả một lúc lâu, cho nên cô cũng không biết lấy lý do gì.
Hiện tại xem ra Hoắc Lâm thật sự cho là cô sốt ruột muốn đi thăm bà ngoại, ngay cả khoai lang nướng cũng không thèm ăn, nên trong lòng anh có chút áy náy.
Hoắc Lâm nắm tay cô, cũng không quay đầu lại, nói: “Anh không đói, chuyện của em quan trọng hơn.”
Nam Từ thật ra chỉ muốn tới trò chuyện với bà ngoại, sau đó sẽ nhổ cỏ dọn dẹp quanh mộ bà. Cho nên cô cũng không chuẩn bị gì nhiều, người thành phố thích mang hoa khi đi tảo mộ, còn ở đây người ta lại thích mang cơm canh và rượu.
Khi còn sống, bà ngoại cô không thích uống rượu, nhưng lại cực kỳ thích ăn hoa quả, nhưng chỉ vì nuôi cô, lại nghèo đói, cho nên nếu mua được hay được người ta cho, thì bà ngoại đều mang về cho Nam Từ ăn.
Nghĩ tới đây, Nam Từ trở nên đau lòng.
Bởi vì nuôi cô, nên khi bà ngoại còn sống cũng chưa từng có một ngày tốt đẹp, trong nhà vốn rất nghèo, vậy mà bà ngoại vẫn ráng cố gắng dành cho cô những thứ tốt nhất.
Cho đến khi qua đời, thì bà ngoại chỉ mặc quần áo đã cũ kỹ gồm nhiều lớp vá.
Nam Từ thỉnh thoảng cũng có suy nghĩ nếu như mẹ cô còn sống, thì có phải cuộc sống của bọn họ sẽ đỡ khổ hơn không?
Cô từng nghe bà ngoại nói mẹ cô đã từng đi học đại học, sau này bởi vì có thai nên phải nghỉ học.
Cô không rõ mẹ cô yêu ba Nam nhiều bao nhiêu, mà đến mức không màng danh phận rồi có thai, lại có thể vì ông ta mà cam tâm tình nguyện từ bỏ tương lai, từ bỏ việc học.
Đương nhiên, nhà họ Nam nói mẹ cô vì tiền mà mặt dày đeo bám ba Nam, nhưng Nam Từ hoàn toàn không tin những lời này.
Bà ngoại cô là người hiền lành và chính trực nhất, từ nhỏ cô đã được bà ngoại dạy cả đời phải sống trung thực.
Phải trung thực, phải tự trọng, phải cứng cỏi và phải dũng cảm.
Cô tin chắc những gì bà ngoại dạy cô, thì sẽ dạy mẹ cô y chang như vậy.
Cô không tin với sự dạy dỗ của bà ngoại, mà mẹ cô lại trở thành người như vậy.
Mà nghĩ lại, khi nhà họ Nam nhắc đến tên mẹ cô, thì biểu hiện của ba Nam cũng có chút kỳ lạ, chắc chắn sự tình không đơn giản như cô nghĩ.
Nhưng bây giờ Nam Từ cũng coi như là đã thoát khỏi nhà họ Nam, không muốn vì chuyện cũ mà phải quay về náo nhiệt, có lẽ cô nhờ Hoắc Lâm điều tra giúp cô một chút.
Hoắc Lâm thấy cô rủ đầu, bộ dáng như đang suy nghĩ điều gì, anh đưa tay nâng cằm cô lên.
“Sao vậy?”
Nam Từ định nói không có gì, nhưng cô lại nhớ ra trước đó cô không đủ thẳng thắn, cho nên anh mới tìm người giám sát cô.
Sau một lúc do dự, cô mở miệng nói ra những gì cô suy nghĩ.
“Người nhà họ Nam lúc nào cũng nói mẹ em chủ động quyến rũ ba Nam, nhưng em cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy… Em định phiền anh giúp em điều tra một chút, không nhất thiết là lúc này đâu, khi nào anh rảnh rồi điều tra cũng được.”
“Phiền anh?” Hoắc Lâm cau mày, nhìn cô có chút nguy hiểm, “Với anh mà em còn nói hai chữ ‘Phiền anh’ à?”
Nam Từ nghe xong, lập tức hiểu ra là anh cảm thấy cô quá khách khí.
Thế là cô nhân cơ hội cười với anh một cái, ngẩng đầu rồi nhón chân lên, sau đó hôn lên má anh một cái.
Cô nói: “Vậy thì anh nhất định phải tuân thủ nghĩa vụ của bạn trai điều tra chuyện này cho em!”
Đáy mắt Hoắc Lâm cũng xuất hiện tia cười nhợt nhạt, anh cằm tay cô thật chặt, đáp: “Được.”
Sau khi lên tới nơi, cô bắt đầu bày biện những quả táo lớn lên.
Những quả táo này cô mua được ở chợ, nhìn vừa to vừa ngọt, cực kỳ ngon mắt.
Hoắc Lâm nhìn thấy, cảm giác có hơi ít đồ: “Có phải lúc nãy ở chợ em quên mua gì nữa đúng không? Anh gọi người chạy xuống huyện mua cho em nhé.”
Nam Từ vội vàng lắc đầu, không muốn Hoắc Lâm làm phiền hai cấp dưới đi cùng bọn họ.
“Không phải đâu, bà ngoại chỉ thích ăn trái cây, mang những món khác lên đây cũng vô dụng thôi.”
Hoắc Lâm đương nhiên cũng không quá tin lời cô nói, nhưng cô đã nói vậy rồi thì anh cũng đành mặc kệ.
Mộ của bà ngoại Nam Từ được lập ở trên núi, nơi đó có rất nhiều bia mộ, sau khi người trong thôn qua đời, thì hầu như đều an táng ở sau núi.
Hiện tại đang là giữa hè, là mùa cỏ cây hoa lá mọc nhiều nhất, lúc bọn họ lên núi, hai bên đường đi đều là những mảng hoa cỏ lớn nhỏ chập chờn, gió nhẹ lướt qua thổi bừng hương vị thơm ngát của hoa cỏ.
Nam Từ đã từng đi tới đi lui chỉnh sửa mộ cho bà ngoại hai tuần, cho nên cô hoàn toàn nắm rõ vị trí của mộ bà ngoại, cô đi một mạch đến thẳng trước bia mộ bà ngoại.
Đã rất lâu rồi cô chưa về đây, mộ bà ngoại không có ai chăm coi, cho nên quanh mộ bà ngoại mọc đầy cỏ dại, cao khoảng tầm nửa người, che khuất ngôi mộ.
Nam Từ cay mũi, tạm quên đi quá khứ, bắt đầu nhổ cỏ dại.
Lúc này Hoắc Lâm ngăn cản cô, anh bắt đầu sắn ống tay áo sơ mi, lấy mắt kính xuống giao cho cô.
“Em ở đó đi, để anh làm cho.”
Ngày thường Hoắc Lâm nhìn trông cực kỳ ưu nhã kiêu ngạo, nhưng khi ở cùng với cô thì có chút thay đổi.
Nhưng lúc này Hoắc Lâm…
Trên người anh còn mặc quần tây áo sơ mi, thân hình rắn rỏi cúi xuống, tỉ mỉ kiên nhẫn nhổ từng cây cỏ dại.
Giờ phút này anh không còn dáng vẻ kiêu ngạo kia nữa, không còn là một người khiến cô e ngại. Có vẻ như lúc này anh không còn là một tổng giám đốc của cả một công ty, mà chỉ đơn giản là bạn trai cô.
Một người bạn trai chịu mệt để lấy lòng người lớn.
Trong lòng Nam Từ cảm thấy đầy ấm áp, ánh mắt dời khỏi người anh, chuyển tới bức ảnh trên bia mộ của bà ngoại.
Bức ảnh trên bia mộ được chụp lúc bà ngoại còn trẻ, từ sau khi cô ra đời, bà ngoại không có một đồng dư thừa, chứ đừng nói đến việc chụp ảnh.
Trong bức ảnh, bà ngoại cười cực kỳ sảng khoái tươi trẻ, trong đáy mắt đều chứa đựng ý cười, bộ dáng cũng rất đẹp, nếu không thì cũng không thể sinh ra mẹ cô là một người đẹp đến vậy.
Nam Từ nhìn bà ngoại, nhưng trong lòng lên tiếng.
Bà ngoại, con về thăm bà đây.
Trước ngày con đi theo người nhà họ Nam, con cũng có đến thăm bà ngoại, con còn nói sau khi con đến thành phố rồi, thì con sẽ có cuộc sống mới. Con có ba mẹ, nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng cuộc sống ở thành phố không hoàn hảo như con nghĩ.
Nhưng cũng may con gặp được một người.
Nói đến đây, Nam Từ giương mắt nhìn Hoắc Lâm ở bên kia.
Sau đó, cô nói tiếp những lời trong lòng…
Bà ngoại, con toàn tâm toàn ý đối tốt với người đó.
~
Nam Từ và Hoắc Lâm ở trên núi gần một tiếng, thời tiếc quá nóng, Hoắc Lâm lúc nào cũng làm việc ở nơi mát mẻ, cho nên cô không đành lòng ở lại quá lâu, sợ anh bị cảm nắng.
Sau khi trở về, cô hoàn toàn không có một giây rảnh rỗi, trực tiếp giúp anh nấu nước tắm rửa.
Trong sân có một tấm ván gỗ dựng trên bãi đất trống, được bà ngoại dựng lên cho Nam Từ dùng để tắm rửa, không cao cũng không thấp, nhưng Hoắc Lâm đứng vào thì có vẻ hơi hẹp.
Bởi vì không thể chứa thùng nước lớn ở bên trong, cho nên Nam Từ chỉ có thể bắt đầu làm công cuộc chuyển nước, mấy lần nhìn thấy Hoắc Lâm duỗi cánh tay thon dài ra ngoài, mang theo những giọt nước còn đọng trên cánh tay khiến gương mặt cô bất giác đỏ lên.
Sau khi đã hết sạch nước trong thùng, Nam Từ trực tiếp ném một câu: “Tắm xong rồi thì ra nhé.”, sau đó cô xoay người chạy đi.
Cô sợ nếu mình không bỏ chạy, lúc Hoắc Lâm ra ngoài sẽ phát hiện cô có điểm không đúng.
Nói không chừng còn trêu chọc cô nữa.
Từ ngoài sân đi vào nhà, cô bắt đầu chuẩn bị làm cơm tối.
Lúc này, ngoài cửa lớn bỗng nhiên truyền đến một giọng nam rất lớn.
“Bé Từ! Nghe nói em về nhà rồi hả?”
Một thanh niên da ngăm đen, cao lớn tráng kiện tiến vào sân nhà.
Người này học cùng với Nam Từ từ tiểu học, đây là nơi núi non hẻo lánh, đương nhiên thiếu thốn vật dụng dạy học, nên cũng không có nhiều sự lựa chọn.
Vì vậy bọn họ học từ tiểu học, cấp hai rồi cấp ba đều cùng một lớp.
Bà ngoại cô sợ đường núi khó đi, sợ cô đi học gặp chuyện ngoài ý muốn, cho nên thường dặn dò anh ta đi học cùng với cô, dù sao nhà hai người cũng gần nhau.
Nhưng không biết ai đồn đại cô là vợ sắp cưới của anh ta, chỉ chờ sau khi hai người lớn lên thì sẽ mở tiệc rượu.
Mà anh ta cũng tự cho mình là chồng sắp cưới của cô, trong trường học thường xuyên ở cạnh cô, cũng không cho nam sinh khác có ý với cô. Lúc cao trung có một nam sinh khác tiếp cận cô, thì bị anh ta đánh gãy răng.
Sau đó bà ngoại nghe được loại đồn đại này, cảm thấy thật sự hoang đường, thế là bà cũng không quan tâm đến việc đi đứng khó khăn, bắt đầu tự mình đưa Nam Từ đi học.
Nhưng anh ta vẫn dính lấy cô không buông, kể cả sau khi bà ngoại qua đời rồi, thì anh ta cũng là người tới nói nếu như cô đồng ý, thì bọn họ có thể kết hôn ngay lập tức.
Nam Từ nhức đầu không biết anh ta đến tìm mình có chuyện gì, mắt thấy anh ta đẩy cửa tiến vào, mà bên kia, Hoắc Lâm cũng đã tắm rửa xong, mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài.
Hai người đàn ông chạm mặt nhau.
Sau đó, Hoắc Lâm vừa dùng khăn lau tóc, vừa cười như có như không nhìn Nam Từ, nói:
“Bé Từ?”