Editor: Trà Đá.
Sau khi lên xe, Nam Từ do dự không biết có nên nhắn tin cho Hoắc Lâm hay không.
Nếu hôm nay chỉ có mẹ Nam và Nam Châu đến, thì cô chắc chắn sẽ gọi anh đến giúp, nhưng lần này Hoắc phu nhân cũng đến, Nam Từ biết mối quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ tồi tệ đến mức nào, nếu như một khi anh biết cô bị đưa đi, thì không biết lại làm ra chuyện gì.
Cô không muốn anh không vui.
Thế là cô vẫn quyết định tạm thời không báo cho Hoắc Lâm biết, để xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, theo dõi diễn biến rồi sẽ quyết định có báo cho Hoắc Lâm biết hay không.
Xe chạy một đường đến nhà họ Hoắc, Hoắc phu nhân hỏi thăm tình hình gần đây của Nam Từ, nhìn dáng vẻ cực kỳ nhiệt tình.
“Nghe chị con nói con học rất giỏi, mà cho dù chị con không nói thì ai cũng đoán được, lần này con thi đậu trường đại học tốt nhất ở thành phố này đã là điều chứng minh rõ ràng nhất rồi. Huống hồ con trở về chưa được bao lâu đã có thể nắm vững toàn bộ kiến thức cao trung, còn thi đạt thành tích thủ khoa, thật sự là rất ưu tú.” Hoắc phu nhân cười cười khích lệ cô.
Nam Từ biết rõ Nam Châu làm gì có chuyện khen ngợi cô, nếu như không phải có mục đích gì thì Nam Châu chẳng lẽ bỏ qua cơ hội châm chọc cô sao?
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng Nam Từ, cô vẫn lễ phép cười với Hoắc phu nhân: “Không có đâu ạ, chị hai con vẫn là người lợi hại nhất, con đâu thể sánh được ạ.”
Nam Châu bày ra bộ dáng ‘Cưng chiều’ nhìn Nam Từ, nói: “Cô em gái này cái gì cũng giỏi, nhưng lại quá khiêm tốn. Ông nội còn cảm thấy em sẽ vượt qua cả chị, sao em lại nói vậy? Trước kia chị thi đậu đại học cũng không được ông nội đãi tiệc lớn vậy đâu.”
Nam Từ hoạt bát đáp trả: “Thì ra chị hai để ý chuyện này hả? Nếu không thì sáng mai để em nói với ông nội làm một bữa tiệc bổ sung cho chị hai nhé? Dù sao nhà họ Nam chúng ta cũng thích tiệc tùng.”
Nụ cười trên mặt Nam Châu bắt đầu trở nên gượng gạo: “Chị đâu có ý đó.”
Lúc này, mẹ Nam mở miệng: “Thôi được rồi, hai chị em đừng tán gẫu nữa, bình thường có thời gian rảnh rồi nói, bây giờ phải nghe Hoắc phu nhân muốn hỏi gì Tiểu Từ.”
Vừa nghe đến chỗ này, Nam Từ nhịn không được, chuẩn bị đi thẳng vào vấn đề.
Cô quay đầu về phía Hoắc phu nhân, hỏi: “Không biết hôm nay Hoắc phu nhân đến tìm cháu vì…”
Hoắc phu nhân vừa định nói, thì Nam Châu nhanh chóng mở miệng ngăn cản.
“Đến nơi sẽ biết.” Nói xong, Nam Châu nháy nháy mắt với Hoắc phi nhân, “Chuyện tốt như vậy không nên nói trước, đến lúc đó thì Tiểu Từ mới bất ngờ.”
Hoắc phu nhân bật cười, gật gật đầu.
Lần này bất an trong lòng Nam Từ càng ngày càng nhiều, cô lấy điện thoại ra, định sẽ lén nhắn tin cho Hoắc Lâm biết, nhưng lúc này xe cũng đã dừng lại trước cửa nhà họ Hoắc.
Cô chưa kịp làm gì hết, thì đã bị kéo ra ngoài.
Diện tích nhà họ Hoắc và nhà họ Nam cũng không khác biệt lắm, cách trang trí bên trong rất bừa bộn nhưng thực tế lại rất xa hoa.
Lúc đi vào sảnh lớn, đối diện là một vị trưởng lão tướng mạo nho nhã, chỉ là… ăn mặc có chút kỳ quái.
Nam Từ cẩn thận nhìn nhìn, cô có cảm giác người này ăn mặc trông giống đạo sĩ?
Thấy mọi người đã trở về, vị đạo sĩ chậm rãi đặt tách trà xuống bàn, rồi từ tốn đứng lên.
“Chính là vị tiểu thư này sao?” Đạo sĩ cười cười nhìn Nam Từ.
Hoắc phu nhân gật gật đầu: “Đúng.”
Đạo sĩ hỏi Nam Từ: “Có phải tiểu thư sinh ngày X tháng X năm X không?”
Đạo sĩ nói đến ngày sinh âm lịch của Nam Từ, không sai một số, nhưng bởi vì như vậy nên Nam Từ mới phát giác ra được, nếu như cô gật đầu thì chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Cô vừa định lên tiếng phủ nhận, thì Nam Châu ở một bên nói tiếp:
“Đúng, lúc đưa em gái về thì tôi có thấy ngày tháng năm sinh của Nam Từ khi ông nội làm sổ hổ khẩu, sau đó tôi tra cứu thì biết ngày sinh âm lịch là như vậy.”
Đạo sĩ nhìn Nam Từ, không ngừng gật đầu.
“Hoắc phu nhân, chính là vị tiểu thư này, không chỉ bát tự, mà ngay cả tướng mạo cũng cực kỳ xứng đôi với tiểu thiếu gia.”
Trong lòng Nam Từ đánh “Bộp” một tiếng.
Quả nhiên! Cô biết ngay mà! Chắc chắn không phải chuyên tốt!
So với cô thì tâm tình Hoắc phu nhân vui vẻ hơn nhiều, cả gương mặt đều toát lên ý cười, hỏi đạo sĩ: “Vậy xin hỏi bọn họ kết hôn ngày nào thì được?”
“Càng sớm càng tốt.” Đạo sĩ nói: “Cũng may là tôi đang nhàn rỗi, đã mở lịch ra xem rồi, ngày tám tháng sau là ngày tốt để cưới hỏi.”
“…” Nam Từ cảm thấy mình như người tàng hình ở trong căn phòng này, chuyện này là sao? Bây giờ bọn họ đang tự tiện quyết định cô cưới ai, rồi còn cả ngày cưới nữa?
Cô nhịn không được, cho dù có phải châm ngòi cuộc chiến giữa Hoắc Lâm và Hoắc phu nhân thì cô cũng mặc kệ!
“Hoắc phu nhân!” Nam Từ nhìn bà ta, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, nụ cười trên mặt không còn duy trì nổi nữa, “Cháu đã có bạn trai rồi ạ, là Hoắc Lâm.”
Cô còn cho là lời nói của cô ít nhiều cũng ảnh hưởng đến Hoắc phu nhân, nhưng bà ta chỉ cười nhạt một cái, lúc mở miệng ra còn cho đó là chuyện đương nhiên.
“Dì biết, Nam Châu đã nói với dì rồi, nhưng như vậy thì sao? Dì bảo nó chia tay cháu, thì nó nhất định phải chia tay.”
Nam Từ đương nhiên bị phản ứng này chọc giận, mà thái độ của Hoắc phu nhân cũng thay đổi.
Bà ta nói: “Dì thật sự không rõ Hoắc Lâm có điểm nào tốt hơn Ngọc Trạch chứ? Nó…”
“Bà nội.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy người giúp việc đang dìu một thanh niên trẻ tuổi xuống lầu.
Người thanh niên kia nhìn cực kỳ nhã nhặn, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Nam Châu vốn đang hiếu kỳ không biết người này là ai, sau đó nhớ ra người đó gọi Hoắc phu nhân là “Bà nội”?
Nhà họ Hoắc chỉ có một đời cháu duy nhất, người đó chính là Hoắc Ngọc Trạch!
Người thanh niên đó là Hoắc Ngọc Trạch?!
Nam Châu cực kỳ kinh ngạc, không phải người ta đồn đại Hoắc Ngọc Trạch hung ác bị bệnh lao sao? Bởi vì bị bệnh lao hành hạ đau đớn, cho nên mới lấy việc tra tấn người khác làm niềm vui, nhưng nhìn bộ dạng này… Ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, thì hoàn toàn không có dáng vẻ dọa người như người ta đồn đại.
Những ngày qua, Nam Châu vì muốn giải quyết Nam Từ, cho nên tìm mọi cách để khiến Nam Từ gả vào nhà họ Hoắc.
Mới đầu vị đạo sĩ kia hoàn toàn không chấp nhận việc nói dối, nhưng Nam Châu một mực tiếp cận, lại thêm không ít tiền, cho nên ông ta mới chấp nhận.
Nhưng Hoắc phu nhân cũng không phải đến tìm ông ta mỗi tháng, cho nên bọn họ phải kiên nhẫn chờ đợi rất lâu mới thấy Hoắc phu nhân đến tìm vị đạo sĩ kia để coi phong thủy.
Nhưng cô ta nhọc lòng muốn đẩy Nam Từ gả qua nhà họ Hoắc, đương nhiên cũng muốn Nam Từ bị gì đó.
Nếu như Nam Từ gả qua nhà họ Hoắc mà không bị hành hạ, thì kế hoạch bao lâu nay của cô ta chẳng có ý nghĩa gì hết!
Nam Châu cắn răng nghiến lợi âm thầm trừng Nam Từ, đáy lòng không ngừng chửi rủa, vẻ mặt tức giận cũng được bày hết ra ngoài.
Hoắc Ngọc Trạch chậm rãi đi xuống lầu, sau khi xuống đến nơi, lập tức nhẹ nhàng tránh tay người giúp việc, chậm rãi bước đến trước mặt mọi người.
“Bà nội, con đã nói rồi, con sẽ không kết hôn đâu.”
Sắc mặt Hoắc Ngọc Trạch nhìn có vẻ trắng bệch yếu đuối, bờ môi cũng không có chút hồng hào, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo, cứng rắn kiên định lẳng lặng nhìn Hoắc phu nhân.
Hoắc phu nhân hoàn toàn hết cách với đứa cháu này, đánh không được nói không xong, cơ thể lại ở trong cái dạng này, cho nên khi gặp được cháu trai thì chỉ có thể nhỏ giọng khuyên bảo.
“Ngọc Trạch à, bà nội biết con chưa quen biết Tiểu Từ, nhưng không sao hết, hai đứa cứ ở chung một chỗ trước, sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm. Tiểu Từ cũng rất được, dáng dấp xinh đẹp, lại thi đỗ trường đại học danh tiếng, về lâu về dài con nhất định sẽ thích con bé.”
Nam Từ: “…”
Ý kiến của cô thật sự không quan trọng? Tại sao chuyện của cô lại bị Hoắc phu nhân quyết định thay cô vậy?
Hơn nữa… Chuyện này còn giống như bán thịt heo, cật lực chào hàng cô!
Đầu óc Hoắc phu nhân có vấn đề rồi!
Hoắc Ngọc Trạch chỉ thản nhiên nhìn Nam Từ một chút, sau đó nói: “Bà nội, hôn nhân mà ép mua ép bán thì hoàn toàn vô dụng, hơn nữa hai bên gia đình rõ ràng đang ép mua ép bán.”
Bởi vì nói chuyện có chút vội, cho nên Hoắc Ngọc Trạch bắt đầu ho khan, bước chân bắt đầu loạng choạng, bóng dáng cao gầy bây giờ trông cực kỳ yếu ớt, giống như là sẽ ngã xuống đất ngay lập tức.
Nam Từ đứng gần Hoắc Ngọc Trạch nhất, cô theo bản năng đỡ lấy người anh ta, đợi sau khi anh ta đứng vững rồi mới buông tay.
Hoắc phu nhân nhìn thấy động tác này, nói: “Con nhìn xem! Bây giờ sức khỏe con như vậy thì cần có người ở bên chăm sóc, con đừng có bướng bỉnh nữa được không? Bà nội không những thấy Nam Từ rất hợp với con, mà ngay cả đạo sĩ cũng cảm thấy vậy!”
Lúc này, trước cửa truyền đến một giọng nói, tuy rằng hàm chứa ý cười nhưng cũng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.
“A, náo nhiệt quá ta!”
Mọi người quay đầu lại thì thấy bóng dáng Hoắc Lâm.
Chỉ thấy anh mặc âu phục, mắt kính gọng vàng gác trên sống mũi, dáng dấp từ trên xuống dưới cực kỳ ưu nhã.
Anh đi từng bước từng bước về phía mọi người, nụ cười trên gương mặt càng ngày càng lạnh, ánh mắt cũng lộ ra một vẻ cực kỳ lạnh lùng.
Anh đi đến trước mặt Nam Từ, lấy ra một cái khăn, rồi bắt đầu chậm rãi lau cái tay Nam Từ vừa mới đỡ Hoắc Ngọc Trạch.
Nhưng anh không nhìn Nam Từ, mà lại nhìn Hoắc phu nhân.
“Mẹ, con nhớ khi còn nhỏ, mẹ dạy con phải biết lễ phép, sao bây giờ mẹ lại quên vậy?” Ánh mắt anh lành lạnh, khiến người ta cảm thấy sợ hãi, “Đưa người của con đi thì ít ra cũng phải hỏi ý kiến con chứ?”
Hoắc phu nhân tuyệt đối không bao giờ có sắc mặt tốt với đứa con trai này.
Cho nên lúc này nghe anh nói, bà ta hất cằm lên, giống như là đang khinh thường nhìn anh, nói: “Người của con? Mẹ nhớ không nhầm thì Nam Từ họ Nam, mẹ và chị hai con bé cũng đều đang ở đây, sao con dám nói là người của con hả?”
“Bọn họ xứng với thân phận đó sao?”
Bây giờ Hoắc Lâm hoàn toàn không câu nệ hai mẹ con bọn họ, bất kể là ở trước mặt mọi người, anh cũng sẽ nói những lời không khách khí.
Nói xong, anh dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Nam Châu, giống như đang nhìn một người chết.
“Trước khi đến đây, tôi đã cho người tiện tay cung cấp cho cảnh sát cấp dưới của Nam đại tiểu thư, bao gồm cả chứng cứ làm ăn phi pháp. Nếu như tôi đoán không lầm thì bây giờ cảnh sát chắc đang trên đường đến đây đó.”
Giống như lời anh nói, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, sắc mặt Nam Châu lập tức trắng bệch, mẹ Nam lại càng không biết chuyện gì xảy ra, một mực hỏi han Nam Châu.
Cơ thể Nam Châu run rẩy, nhìn Hoắc Lâm không thể tin: “Tam thiếu… Không, anh chắc chắn không làm vậy với em đâu… Anh phải nể mặt ông nội, anh không được làm vậy với em!”
“Trước kia tôi đã nể mặt nhà họ Nam hết mức rồi, cho nên mới nhắm mắt làm ngơ việc của cô, nhưng lần này cô lại dám đụng đến người của tôi.”
Hoắc Lâm nói chuyện, thì nụ cười trên mặt cũng dần biến mắt, chỉ còn ánh mắt lạnh lùng đang liếc nhìn Nam Châu sắp ngã quỵ xuống sàn nhà.
“Tôi đã cảnh cáo cô rồi, nếu như cô còn dám đụng đến Nam Từ thì chỉ có chết.”
Hoắc phu nhân nhịn không được, thừa dịp cảnh sát chưa ập vào, tranh thủ mắng Hoắc Lâm: “Mày mày! Mày là đồ vô lương tâm! Mối quan hệ giữa nhà họ Nam và nhà họ Hoắc rất thân thiết, khi còn bé Nam lão gia tử còn cứu mày về! Mày không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật, Nam lão gia tử có ân với mày như thế nào hả, mày không thể hại cháu gái Nam lão gia tử được!”
Hoắc Lâm không quan đến Hoắc phu nhân, lúc này anh đã lau sạch tay Nam Từ, nhẹ nhàng đưa tới khóe miệng hôn một cái.
Sau đó, anh nhẹ nhàng nói tiếp: “Như vậy được coi là đồ vô lương tâm sao? Vậy nếu như con nói con là cổ đông lớn thứ hai trong Hoắc Thị, thì mẹ cũng sẽ nói con chân ngoài dài hơn chân trong sao?”
Đáy lòng Hoắc phu nhân đánh ‘Bộp’ một cái, một dự cảm không tốt xuất hiện trong lòng.
“Cổ đông lớn thứ hai? Mày nói cái gì vậy?”
Giọng điệu Hoắc Lâm nhẹ nhàng, hững hờ đáp: “À, gần đây kiếm được kha khá, cho nên trong lúc rảnh rỗi thu mua một chút thôi mà.”
Nói xong, anh làm như nhớ ra gì đó, bỗng nhiên xoay chuyển câu chuyện: “Đúng rồi, Hoắc Thị có cái luật gì í nhỉ? Trong tay nắm giữ hơn 20% cổ phần công ty, thì bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ gì trong nội bộ của công ty cũng được quyền bỏ phiếu quyết định. Hay là sau này con nên sử dụng quyền này nhiều hơn một chút nhỉ? Nếu như con một mực muốn phá đổ Hoắc Thị, thì để xem con chó mẹ nuôi có thể ngăn cản được cơn sóng dữ hay không đây?”
Hoắc phu nhân bị anh chọc giận tím mặt, càng thêm điên loạn la lớn: “Súc sinh! Súc sinh!”
Nói xong, bà ta hung hăng tát lên mặt Hoắc Lâm một cái “Chát”!
Một tát này càng khiến cho bầu không khí vốn đã căng thẳng trong nhà, đột nhiên bùng nổ như một ngọn lửa lớn, cái tát này khiến sự tôn trọng cuối cùng của Hoắc Lâm dành cho “Mẹ” cũng bị phá vỡ.
Anh lẳng lặng nhìn Hoắc phu nhân, giọng nói lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo bà. Nếu như bà muốn tiếp tục với cuộc sống giàu sang, muốn giữ Hoắc Thị thì đừng có dại mà khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của tôi.”
Giọng nói của anh giống như xuất phát từ biển sâu, sắc bén lạnh lùng không chút tình cảm.
“Nam Từ là của tôi, nếu như mấy người còn đụng đến cô ấy, thì tôi nhất định sẽ khiến mấy người hối hận vì đã làm vậy.”