Về chuyện trường luyện thi, ngày hôm sau Nam Từ lập tức ghi danh.
Nam lão gia tử nói mẹ Nam đi theo, đồng thời cũng chào hỏi giáo viên một chút, để bọn họ chiếu cố Nam Từ thật tốt trong phương diện sinh hoạt.
Không biết Nam lão gia tử đã nói với mẹ Nam cái gì, có lẽ là nói về chuyện Nam Từ không muốn tranh giành gì với Nam Châu, cho nên lần này bà ta giúp Nam Từ ghi danh, coi như cũng rất nhiệt tình. Ở trước mặt người ngoài còn đóng vai hình tượng một bà mẹ tốt.
Sau khi ghi danh cũng không cần phải vào học ngay lập tức, bởi vì bọn họ cần phải sắp xếp lớp học và chỗ ở, cho nên nói Nam Từ về nhà chờ điện thoại, đại khái khoảng hai ba ngày sau sẽ thông báo cho Nam Từ biết.
Đã đến nước này rồi thì chờ đợi thêm hai ba ngày nữa cũng không sao.
Cho nên mấy ngày nay cô làm gì cũng cực kỳ vui vẻ, mà điều làm cô vui vẻ nhất chính là Hoắc Lâm ở bên kia cũng không có động tĩnh gì, giống như là đã quên mất cô.
Nếu quả thật anh có thể buông tha cho cô luôn thì càng tốt, như vậy Nam Từ cũng không cần lãng phí tâm trí tìm cách tránh anh!
Nhưng mà trước một ngày nhận thông báo từ trường luyện thi, thì Hoắc Lâm gọi điện thoại cho cô lúc nửa đêm.
Lúc ấy Nam Từ đang ngủ say, dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô bị mất ngủ, thời gian gần đến ngày vào trường luyện thi càng khiến cô vui vẻ, cho nên ban đêm đi ngủ rất sớm.
Chuông điện thoại vang lên ba tiếng, rốt cuộc cô cũng bị đánh thức bởi tiếng ồn, cô nheo mắt, quét mắt qua màn hình, qua hai giây cô cũng bừng tỉnh.
Cô không biết Hoắc Lâm lại muốn tìm cô làm gì, nhất thời không biết phải tiếp nhận ra sao, cho nên đành phải nhét di động xuống gối, để tiếng chuông nhỏ lại, không kinh động đến người khác.
Nhưng Hoắc Lâm cực kỳ kiên nhẫn, anh gọi lần thứ nhất cô không bắt máy, anh lại tiếp tục gọi không ngừng, không để cho cô tránh né.
Đến khi chuông điện thoại vang lên lần thứ tư, cô rốt cuộc không nhịn được, nhận điện thoại.
Cô còn chưa lên tiếng, bên kia đã mở miệng trước: “Qua nhà tôi.”
Nam Từ nhìn đồng hồ treo tường, đã mười một giờ, giờ này anh kiếm cô làm gì đây?
Cô không muốn đi, lại không biết từ chối như thế nào, đang do dự, Hoắc Lâm lại mở miệng: “Năm phút nữa tôi chưa thấy cô ở đây, thì tôi không ngại qua nhà họ Nam bắt người đâu.”
Nói xong, anh trực tiếp cúp máy.
Cái này quả là sự uy hiếp nghiêm trọng, mà Nam Từ tin anh chắc chắn làm được chuyện này.
Cho nên cô cũng không còn thời gian nghĩ ngợi nữa, choàng áo khoác lặng lẽ ra ngoài.
Hôm nay Lucifer ngủ ngoài vườn, cho nên khi nghe thấy tiếng động mở cửa sau, chú chó nhanh chóng đứng dậy với dáng vẻ hung dữ, nhưng khi trông thấy cô, lập tức biến thành một chú chó ngoan ngoãn.
Lucifer tiến lên trước gót chân cô, vẫy vẫy đuôi muốn được cô vuốt ve. Nếu như không phải sợ Hoắc Lâm qua nhà bắt người, thì Nam Từ cũng muốn chơi với nó một chút.
Cô nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, rồi nhanh chóng đi vào trong biệt thự.
Cửa biệt thự vẫn mở, cô chỉ cần đẩy cửa ra, là lập tức ngửi thấy mùi bò bít tết.
Cô đi theo mùi hương, phát hiện Hoắc Lâm đang ở trong bếp.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh xuống bếp, anh không mang tạp dề, mà anh vẫn mặc bộ đồ ngủ màu đen thường ngày kia.
Dây buộc bên hông khá lỏng, cho nên vạt áo phía trên cũng không hoàn toàn khép kín, lộ ra lồng ngực rắn chắc, khiêu gợi.
Hoắc Lâm giống như đã biết là Nam Từ, cho nên cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Ngồi đi.”
Nam Từ không biết anh muốn làm gì, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống trước.
Ánh mắt cô vô tình quét qua chồng văn kiện trên bàn ăn, toàn bộ văn kiện đều bị úp ngược lại, cho nên cô không thấy được nội dụng.
Nhưng cô cũng không quan tâm đến đồ của người khác, hiện tại cô chỉ muốn biết Hoắc Lâm muốn làm gì.
Chẳng lẽ anh phát hiện ra cô muốn đi đến trường luyện thi sao?
Nếu quả thật như vậy, với tính cách của Hoắc Lâm, thì chẳng lẽ anh nhẫn nhịn đến bây giờ mới bộc phát sao?
Hơn nữa cô cũng đã qua tới, nếu như anh thật sự tức giận, thì sẽ trực tiếp trừng phạt cô, sao bây giờ lại có thời gian làm bò bít tết như thế này?
Chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt anh gọi cô qua chỉ để ăn cơm cùng với anh?
Nam Từ trầm mặc, nếu quả thật là như vậy thì trình độ nổi điên trong lòng anh đã đạt đến một tầm cao mới.
Lúc này Hoắc Lâm đã nấu xong, trong tay anh cầm một cái đĩa.
Anh cũng tùy ý đặt cái đĩa lên bàn ăn, sau đó đứng dậy đi vào phòng khách, vừa đi vừa cởi áo ngủ.
Nam Từ trông thấy tấm lưng trần trụi của anh, cô xấu hổ quay đầu đi.
Lúc trở lại, có vẻ Hoắc Lâm đã đổi áo ngủ, nhưng kiểu dáng và màu sắc giống y như đúc cái áo ngủ vừa rồi.
Anh ngồi đối diện Nam Từ, động tác không vội vàng, lấy một chai rượu vang ra, chậm rãi đổ rượu vào ly.
Sau khi đã chuẩn bị xong hết, anh mới chậm rãi giương mắt nhìn Nam Từ.
“Lại đây.”
Nam Từ nháy nháy mắt: “Hoắc tiên sinh?”
Anh trầm giọng lặp lại một lần nữa: “Lại đây.”
Nam Từ chậm rãi đứng dậy, cực kỳ không cam lòng, không biết là anh muốn làm gì nữa? Anh chuẩn bị một phần bò bít tết, còn bảo cô qua đó làm gì?
Nam Từ vừa mới đến bên cạnh anh, chuẩn bị ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh, nào ngờ bị anh giữ lại.
Sau đó cô chỉ cảm thấy anh dùng sức một cái, xiết chặt eo cô, đặt cô ngồi lên đùi anh.
Nam Từ biết giãy dụa cũng vô dụng, nên sau khi ngồi xuống cũng không nhúc nhích.
Hoắc Lâm nhướng lông mày: “Sao hôm nay lại ngoan ngoãn vậy?”
Nam Từ không trả lời, mà lại hỏi: “Hoắc tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Anh thản nhiên nhìn cô: “Không có chuyện thì không được tìm em sao?”
“Không có.” Cô nghe trong giọng nói của anh có mùi nguy hiểm, vội vàng phủ nhận, “Tôi còn tưởng anh có chuyện gì gấp, nếu không thì nửa đêm đã không gọi tôi sang đây.”
“Ăn cơm với tôi có được tính là việc gấp không?”
Nam Từ sửng sốt: “Chỉ ăn cơm thôi sao? Không có chuyện gì khác?”
“Nếu không thì sao?”
Hoắc Lâm ôm chặt cô, biểu lộ có chút lười biếng, ánh mắt lại mang theo chút ý vị thâm trường.
“Hay là em làm việc gì trái lương tâm, sợ tôi phát hiện, cho nên mới căng thẳng như vậy?”
Nam Từ bị anh nói, hơi chột dạ, cô vội vàng lắc đầu: “Không có, nhất định là không.”
Hoắc Lâm miễn cưỡng cong môi, nói: “Không có thì ăn cơm.”
Nói xong, hai cánh tay anh vươn về phía trước, bắt đầu cắt bò bít tết.
Cũng may dáng người Nam Từ nhỏ nhắn, ngồi trong lồng ngực anh như một con búp bê vải, không chiếm chỗ, không động đậy.
Cuối cùng, Hoắc Lâm cũng cắt xong bò bít tết, anh găm một miếng, đưa tới trước miệng Nam Từ.
“Há miệng.”
Nam Từ không ngờ anh lại đút mình ăn, mở miệng định từ chối, nhưng anh lại nắm bắt cơ hội, trực tiếp nhét miếng bò vào miệng cô.
Cô bất đắc dĩ nhai nhai, lại nhìn gương mặt tuấn tú của anh, không thể nào đoán ra được anh muốn làm gì.
“Hai ngày qua nhớ tôi không?”
Anh vừa nói, vừa dùng cái nĩa mới đút Nam Từ ăn xong găm một miếng bò bỏ vào miệng, động tác cực kỳ tự nhiên.
Đây không phải lần đầu tiên Nam Từ nghe thấy câu hỏi này, lần trước còn có thể qua loa tránh né, nhưng lần này không thể trả lời tùy tiện.
Nghĩ nghĩ, cô nói: “Nhớ.”
Dù sao mỗi ngày cô đều kiếm cách làm sao để rời xa anh, làm sao để anh quên cô, kiểu này… Cũng coi như là nhớ đi?
“Nhớ sao không tìm tôi?” Anh hững hờ cười cười, vừa nhìn cô vừa hỏi.
Nam Từ bị anh nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, ánh mắt vô thức nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Học hành có chút bận rộn.”
Khóe môi Hoắc Lâm ngoắc ngoắc, nụ cười châm biếm ngày càng rõ.
Anh đưa tay cầm ly rượu, nhẹ nhàng lắc, màu đỏ của rượu không ngừng đánh vào thành ly.
“Vội vàng đăng ký trường luyện thi là muốn tránh né tôi?”
Thần kinh Nam Từ căng hết mức, cô bối rối ngẩng đầu nhìn anh.
Anh còn đang cười, thần sắc cũng không giống như đang tức giận, Nam Từ không rõ anh đang ở trong trạng thái nào.
Là giận tới cực đỉnh mà vẫn phản ứng như bình thường, hay anh quả thật không hề tức giận.
“Tại sao không nói chuyện? Hả?”
Một tay anh bóp eo cô, gương mặt tuấn tú thân mật tiến sát gương mặt cô, hơi thở ấm áp mang theo chút nguy hiểm, từng chút từng chút phả vào mặt cô.
Cô biết bây giờ cô nói gì anh cũng không tin. Nhưng nếu như không nói thì anh chắc chắn không bỏ qua cho cô.
Cho nên cô đẩy anh, tránh né qua một bên, nói: “Không phải là tôi tránh né anh, mà sự thật là… Tôi sợ mình thi không đậu đại học, khiến nhà họ Nam mất mặt, cho nên mới xin ông nội đăng ký trường luyện thi…”
“Thật sao?” Anh cười cười, môi mỏng khẽ hôn lên vành tai trắng nõn của cô, “Vậy em chứng minh đi.”
Thân thể Nam Từ cứng đờ, giọng nói có chút run rẩy.
“Chứng minh… Chứng minh như thế nào?”
Hoắc Lâm cười, hai con mắt bình tĩnh nhìn cô.
“Hôn tôi.”
“…!”
Nam Từ kinh ngạc trợn trừng hai mắt, nhìn anh chằm chằm không nhúc nhích, giống như đang quan sát nét mặt anh, xem thử có phải anh đang nói đùa không.
“Sao? Không làm được hả?”
“…”
Sắc mặt anh không thay đổi, nắm cằm cô, lực đạo có chút hung ác, biểu lộ cũng cực kỳ lạnh lẽo.
“Làm không được có nghĩa là em đang nói dối tôi, mà nói dối tôi thì em biết như thế nào rồi đó?”
Nam Từ sợ hãi lắc đầu: “Không có, tôi không nói dối anh.”
“Vậy thì hôn tôi đi.”
Nam Từ hoàn toàn không biết làm thế nào mới được, bây giờ cô giống như một con mồi bị nhốt trong lồng, cô giãy dụa phản kháng không được, mà cô càng không thể nhận mệnh chờ chết được.
Nếu như cô thừa nhận mình nói dối, thì anh sẽ làm gì cô?
Cô không dám nghĩ nữa, nhưng cô biết, hậu quả còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần chuyện hôn anh.
Nam Từ trầm mặc, âm thầm tiến tới đụng môi anh.
Đúng vậy, là đụng.
Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, trước kia ở nhà cũ coi tivi thấy người ta hôn chính là môi đụng môi, cô cũng hiếu kỳ nó có cảm giác gì, nhưng chưa bao giờ nghĩ nụ hôn đầu của mình lại ở trong hoàn cảnh này.
Hoắc Lâm đương nhiên cũng không ngờ tới động tác của cô, lúc cái đầu nhỏ của cô tiến tới, anh chưa kịp phản ứng, đã bị cô đụng một cái, môi răng đập vào nhau có chút đau.
Anh rõ ràng bị giật mình, nhưng chưa tới hai giây sau, anh lập tức đảo khách thành chủ, bàn tay anh đặt sau gáy cô, nắm quyền chủ động trong tay.
Nam Từ hoàn toàn bị mê man, không biết lúc tách ra nên có phản ứng gì, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cái miệng nhỏ thở hổn hển.
Hoắc Lâm cũng thở dốc dữ dội, trán anh dựa lên trán cô, anh rủ mắt xuống nhìn cô.
Đáy mắt anh mang theo lòng chiếm ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, cùng với sự si mê.
Tiếp đó, anh lại nhẹ hôn lên đôi môi đỏ rực như muốn rướm máu của Nam Từ.
“Bảo bối, em thật sự là khắc tinh của tôi.”
Nếu không thì sao lại có thể khiến anh mất khống chế, khiến anh mê muội đến như vậy.