Nam Từ nhìn thấy bộ dáng này của anh, cả người đều cảm thấy sợ hãi tột độ.
Nếu như Hoắc Lâm thật sự tức giận, thì anh cứ mắng cô một trận thì có lẽ cô đỡ sợ hơn bây giờ.
Cô sợ nhất chính là trạng thái này của anh, rõ ràng rất tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ tươi cười nhã nhặn, có thể trong lúc vung tay nhấc chân sẽ khiến người khác cảm nhận được cơn tức giận của anh, nhưng không biết anh sẽ bộc phát lúc nào, và sẽ bộc phát như thế nào.
Cô sợ hãi lùi lại, thu hết can đảm mới dám ngẩng đầu nhìn anh.
“Hoắc tiên sinh…”
Không biết sao Hoắc Lâm thấy cô lui lại mấy bước, sắc mặt đột nhiên tối sầm.
“Tránh tôi?”
Hai chân Nam Từ cứng đờ, không dám lùi lại theo bản năng nữa, cứ đứng im một chỗ nhìn anh bước từng bước lại gần mình.
Hoắc Lâm rũ mắt, nhìn thấy hết phản ứng của cô, cuối cùng, lúc đi tới trước mặt cô, anh vươn hai cánh tay ôm eo cô, nhẹ nhàng nhấc cô ngồi lên bồn rửa tay.
Anh yên lặng nhìn cô, nét mặt lạnh nhạt: “Tiếp tục tránh tôi đi.”
Lúc nói chuyện, thân thể anh không ngừng cúi xuống, hai tay đặt hai bên khóa cô lại, nhìn tư thế có vẻ lười biếng tùy ý, nhưng khí thế lại không cho cô cự tuyệt.
Đương nhiên Nam Từ muốn cự tuyệt cũng không được.
Bây giờ cả người cô đang ở trạng thái lơ lửng, nếu ngửa ra sau sẽ bị té ra sau, còn hướng về trước lại có Hoắc Lâm, cho nên cô chỉ có thể run rẩy vịn vào hai cánh tay anh để giữ thăng bằng.
Thấy anh càng ngày tiến càng gần, cô không chịu nổi, rốt cuộc rũ mắt xuống, nghiêng đầu sang bên cạnh.
“Hoắc… Hoắc Lâm, đủ rồi…” Cô quýnh lên, quên gọi Hoắc tiên sinh, lại gọi thẳng tên anh.
Hoắc Lâm thản nhiên nhìn cô, ánh mắt có chút lạnh.
“Đủ cái gì? Tôi còn chưa bắt đầu đâu.”
“…”
Nam Từ thấy anh không ngừng, đưa một tay chống đỡ trước ngực anh.
Lòng bàn tay cô ấm áp, mà vị trí cô chống lên lại là nơi trái tim anh, trái tim đập theo quy luật nhảy lên nhảy xuống trong lòng bàn tay cô, trong lòng cô xẹt qua một tia khác thường.
Cảm giác không đúng, Nam Từ vội vàng dời tay đi, kết quả vừa mới nhúc nhích, bàn tay nhỏ bé đã bị Hoắc Lâm bắt được.
“Lộn xộn cái gì đó?”
Nam Từ cảm thấy cơ thể mất thăng bằng, lung la lung lay, thế là mau nói: “Thả tôi xuống!”
Hoắc Lâm lặng lẽ nhìn cô, thản nhiên mở miệng: “Cầu xin tôi.”
Nam Từ cắn môi, gương mặt bắt đầu xuất hiện vẻ uất ức, cuối cùng thỏa hiệp.
“Cầu xin anh đó.”
Anh không thả cô xuống, nhưng lại vươn một cánh tay vòng qua eo cô, giống như đảm bảo an toàn cho cô.
“Sao bây giờ lại ngoan vậy, lá gan lớn đêm hôm qua đâu?”
Nam Từ chống tay lên ngực anh, không trả lời.
“Sao?” Anh nhéo nhéo cái eo mềm mại của cô, giọng nói mang theo chút nguy hiểm.
Nam Từ rũ mắt, cái đầu nhỏ suy nghĩ vô số đáp án, cuối cùng chỉ nhẹ nói: “Tôi sợ.”
Ánh mắt Hoắc Lâm tối lại, mặc dù trong lòng anh đã đoán ra được lý do chạy trốn của cô, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra, vẫn không ngăn được khí lạnh tỏa ra toàn thân.
Một tay anh ôm eo cô, một tay nắm cằm cô, bắt buộc cô ngẩng đầu lên.
“Sợ tôi?”
Cô nhắm mắt, sợ hãi gật đầu.
Anh cười cười, đáy mặt hiện lên sự ngang ngược.
Tiếp đó, anh cúi đầu xuống, môi mỏng dán sát bên tai cô, giống như đang thủ thỉ với người yêu.
“Vậy cũng phải ráng chịu.”
Nói xong, anh nhẹ nhàng cắn vành tai cô.
Cảm giác này quá mức lạ lẫm và kích thích, cô thậm chí còn cảm thấy khó chịu hơn lần trước.
Vành tai tê tê hơi đau, hô hấp cực nóng của anh thổi vào tai cô, cô cảm thấy toàn thân trên dưới như bị điện giật.
Cô mở miệng cầu xin anh, trong giọng nói mang theo nức nở:
“Hoắc Lâm, đừng…”
Hoắc Lâm không thèm để ý đến phản ứng của cô, môi mỏng vẫn đang nghiền ngẫm vành tai cô, sau một lúc khá lâu mới chậm rãi buông ra.
Hô hấp của anh có vẻ còn nặng nề hơn một chút, ánh mắt cũng tối sầm đi nhiều.
“Sợ tôi cũng phải chịu, cái gì tôi muốn, thì chưa bao giờ có hai chữ ‘từ bỏ’”
Nói xong, anh đưa tay xoa xoa vành tai đang đỏ ửng của cô, hài lòng.
“Vì vậy em đừng để tôi phát hiện ra em muốn chạy trốn tôi, nếu lặp lại một lần nữa…”
Nam Từ bất an nhìn anh, không nhúc nhích.
Giọng nói của anh mang theo sự uy hiếp: “Nếu lặp lại một lần nữa thì tôi sẽ giam em lại đó, đến khi nào em đồng ý làm vợ tôi, thì tôi mới thả em ra.”
Nói đến đây, anh cười cười, có chút lạnh lùng.
“Chỉ là đến lúc đó mọi người còn nhớ Nam nhị tiểu thư hay không thì rất khó nói.”
~
Nam Từ biết anh không nói đùa, anh nhất định sẽ giam cô lại.
Cho nên cô không thể chạy trốn, cô sợ mình sẽ chọc giận anh một lần nữa…
Đến lúc đó, hậu quả sẽ rất thê thảm.
Với lại cô cũng đã được tận mắt chứng kiến, làm gì còn ý định muốn bỏ trốn nữa, anh bố trí nhiều người canh giữ trước cửa nhà họ Nam như vậy mà. Lần này đã bị bắt được một lần, thì đương nhiên sẽ có thêm nhiều người canh giữ hơn.
Hiện tại cô nhìn thì có vẻ như được tự do, nhưng thực tế đã bị giam bên trong lồng chim, có bay nhảy làm sao cũng không thể thoát ra khỏi chiếc lồng, tội gì cô phải mạo hiểm giãy dụa.
Nhưng mà cô không muốn mạo hiểm, cũng không có nghĩa là cô từ bỏ.
Cô vẫn cảm thấy Hoắc Lâm chỉ là nhất thời muốn thử cảm giác chiếm hữu, một khi những cảm xúc này đi qua, thì anh đối với cô cũng lạnh nhạt như những cô gái khác.
Nhưng vấn đề là làm cách nào để tránh né trong khoảng thời gian này đây?
Chạy trốn là việc không thể nào, cô có chạy cũng không thoát.
Còn có phương pháp nào đây?
Cô nằm lỳ trên giường buồn bực, không ngừng suy nghĩ nên làm cái gì, cô vô tình ngẩng đầu lên, trông thấy trên tủ đầu giường đặt chồng sách luyện tập, đột nhiên nhớ lại.
Nếu như Nam Từ nhớ không nhầm thì trước đó giáo viên bổ túc có nói với cô về trường luyện thi, từng gợi ý cho cô đến trường luyện thi bế quan tỏa cảng, tập trung vào ôn tập? Hình như chương trình học ở đó học nửa năm, mỗi tháng được về nhà một lần, thời gian còn lại đều ở trong trường ôn tập.
Trước đó cô cũng có suy nghĩ đến điều này, nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện khiến cô quên đi việc này.
Bây giờ đây chẳng phải là lý do tốt nhất để trốn tránh anh sao!
Nghĩ tới đây, tinh thần Nam Từ trở nên phấn chấn, cô không muốn lãng phí bất kỳ giây nào, trực tiếp chạy xuống lầu tìm Nam lão gia tử, muốn nói chuyện này cho ông nội biết.
Nhưng lại không may là Nam lão gia tử có việc ra ngoài.
Cô chỉ hơi tiếc, nhưng cũng chuẩn bị đi học, quay về rồi nói cũng được.
Khi cô trở về, trời cũng đã tối muộn, cũng may Nam lão gia tử chưa ngủ, đang đọc tài liệu và uống trà trong phòng khách với ba Nam.
Thấy cô về, ba Nam mở miệng hỏi trước: “Tiểu Từ về rồi đó à?”
Nam Từ cười gật đầu.
Cô đi đến gần, cực kỳ ngoan ngoãn rót cho hai vị trưởng bối chén trà. Dạo này cô có học thêm lớp trà nghệ, cho nên tư thế pha trà trông rất điêu luyện.
Nam lão gia tử vẫn rất hài lòng Nam Từ.
Chí ít so với Nam Châu, thì Nam Từ luôn cố gắng mài dũa bản thân, cũng thường xuyên khiến ông vui lòng.
Trên cơ bản, ngoài chuyện lần trước ở nhà họ Hoắc, thì ông không có bất mãn gì với Nam Từ.
Lúc này thấy Nam Từ ngoan ngoãn hiền dịu rót trà cho ông và ba Nam, trong lòng ông lại thích cô thêm mấy phần.
Dù sao ai cũng sẽ yêu thích một hậu bối ngoan ngoãn vâng lời.
Người như vậy thì mới có ích cho nhà họ Nam.
Nam Từ đương nhiên không biết tâm tư này của Nam lão gia tử, cô chỉ muốn lấy lòng bọn họ trước, sau đó nói về chuyện trường luyện thi.
Cho nên cô mím mím môi, giống như có chút khó khăn lại ngượng ngùng nhìn bọn họ.
“Ông nội, ba, con có chuyện muốn thưa với hai người.”
Nhìn thấy bộ dáng căng thẳng của cô, ba Nam cảm thấy có chút buồn cười.
Ông ta xoa xoa đầu cô, hiền lành nói: “Muốn nói cái gì thì cứ nói, không cần căng thẳng như vậy.”
Mặc dù Nam lão gia tử không nói gì, nhưng cũng lẳng lặng nhìn cô.
Dừng một chút, cô giống như đã hạ quyết tâm, mở miệng: “Con… Con muốn ghi danh vào học trong trường luyện thi ạ.”
Nam lão gia tử cau mày: “Trường luyện thi?”
Nam Từ cắn cắn môi, gật gật đầu, nói tiếp: “Mặc dù bây giờ con cảm thấy có thể theo kịp chương trình học, nhưng không còn bao lâu nữa là đến tháng sáu năm sau rồi, con muốn mình cố gắng hơn nữa. Hiện tại sinh hoạt ở nhà quá an nhàn, mà mọi người trong nhà đối với con tốt như vậy, con sợ mình sẽ không đủ chuyên tâm học hành. Đến trường luyện thi rồi, không được ra ngoài, chỉ tập trung học tập sáng tối, chắc chắn sự canh tranh cũng tăng lên rất nhiều, đến lúc đó thì cơ hội thi đậu trường danh tiếng trong thành phố là điều chắc chắn chín mười.”
Nam lão gia tử nghe xong, nheo nheo mắt, giống như là đang dò xét cô, không nói chuyện.
Ngược lại ba Nam tỏ chút dáng vẻ kiêu ngạo, vỗ vỗ bờ vai cô.
“Con nỗ lực như vậy là rất tốt.”
Nam lão gia tử chậm rãi nhấp một ngụm trà, một lúc lâu sau, nói với ba Nam: “Con lên thư phòng ba tìm hợp đồng hợp tác của công ty B cho ba, ba nhớ mình để ở trên giá sách đó.”
Ba Nam không chút hoài nghi, trực tiếp đứng dậy lên lầu.
Chờ sau khi ba Nam đi xa rồi, Nam lão gia tử mới chậm rãi mở miệng: “Con nói thật cho ông nội biết đi, sao tự dưng con lại muốn rời khỏi nhà.”
Nam Từ cũng đoán ra ông nội sẽ nghi ngờ, nhưng không nghĩ ông lại hỏi thẳng như vậy.
Nam Từ do dự một chút, nói: “Không có đâu ông nội, con thật sự muốn tập trung học tập thôi ạ.”
Nam lão gia tử thản nhiên nhìn cô, nhấp một ngụm trà, nói: “Nếu chỉ như vậy, thì con cứ ở nhà ôn tập, ông nội tin tưởng năng lực học tập của con, dù có học ở nhà cũng không khiến ông nội thất vọng.”
“…”
Nam Từ không còn cách nào khác, suy nghĩ thật lâu, mới nói: “Thật ra con còn một nguyên nhân khác nên mới muốn rời khỏi nhà…”
Nam lão gia tử liếc nhìn cô: “Vì Hoắc Lâm sao?”
Nam Từ ngẩn người, nhìn Nam lão gia tử, ngạc nhiên làm sao ông biết chuyện của cô và Hoắc Lâm.
“Trước đó Hoắc Lâm đã nói chuyện với ông nội, thằng bé nói nó thích con.”
Hai mắt Nam Từ trợn trừng, có vẻ như không tin.
Cô còn cho là Hoắc Lâm chỉ bí mật đối xử với cô như vậy, nhưng không ngờ anh đã sớm biểu hiện ra ngoài, thậm chí còn nói chuyện với ông nội nữa?!
Nam lão gia tử nhìn cô, cũng đọc được suy nghĩ của cô, hỏi: “Trước đó ông nội cảm thấy con còn nhỏ, cho nên không nói con biết, bây giờ con đã như vậy thì ông nội hỏi con, con có ý tứ gì với Hoắc Lâm không?”
Nam Từ cắn cắn môi, nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được câu trả lời ổn nhất.
“Hoắc Lâm là người chị hai thích, con chỉ muốn cách xa người đó một chút, con được trở về nhà họ Nam đã rất tốt rồi, bây giờ cuộc sống của con cũng rất thoải mái, con không muốn tranh đua gì với chị hai hết.”
Câu trả lời này rõ ràng nói cô không có ý gì với Hoắc Lâm, còn nói rõ cô không muốn động chạm đến Nam Châu.
Không thể không nói, Nam lão gia tử nghe xong cực kỳ hài lòng.
Ông còn đang không biết suy nghĩ của Nam Từ, đang do dự không biết nên làm thế nào. Nếu như quả thật giao Nam Từ cho Hoắc Lâm, thì Nam Châu nhất định sẽ không chịu, mà hôn ước giữa hai nhà Nam Hoắc nhất định phải tiếp tục.
Nhưng mà Hoắc Lâm là một người thủ đoạn như vậy, nếu như ông cản trở anh, thì anh nhất định sẽ không bỏ qua.
Ngược lại cũng không phải không có cách đối phó với Hoắc Lâm, chỉ là không cần thiết làm lớn chuyện, cũng không cần thiết chọc giận anh, từ đó ảnh hưởng đến mối quan hệ nhà họ Nam và Hoắc Lâm.
Nhưng bây giờ thì khác.
Ông âm thầm quan sát Nam Từ một chút, đáy mắt tràn đầy dấu vết tính toán không hề che giấu.
Ông chưa kịp ra tay, thì Nam Từ đã ý thức được việc muốn tách ra khỏi Hoắc Lâm, coi như nếu Hoắc Lâm nổi giận, thì cũng không trách được ai.
Chuyện tình cảm là chuyện hai người, không có liên quan gì đến ông.
Ông chưa làm gì, nhưng lại đạt được kết quả như mong đợi, nghĩ đến đây, Nam lão gia tử không ngừng cười cười.
“Hôm nay đã nói đến chuyện này thì ông nội cũng không giấu con nữa. Sau khi nhận con trở về, ông nội và ba mẹ con lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với con, cho nên cũng suy nghĩ rất lâu, quyết định giúp con tìm một gia tộc môn đăng hộ đối, an bài chuyện hôn sự cho con, sau này không có gia đình ở bên cạnh, thì cũng có người đối xử tốt với con.”
Nam Từ ngẩn người, không nghĩ tới sao ông nội lại đổi đề tài.
Nhưng trong thâm tâm của cô đã biết ông nội muốn nói cái gì, đơn giản chính là nhân cơ hội này muốn nói ra sẽ gả cô qua nhà họ Hoắc.
Đương nhiên sẽ vẽ vời viễn cảnh tốt đẹp hơn một chút, dù sao Nam lão gia tử cũng không biết cô đã sớm biết hết mọi chuyện.
Nghĩ nghĩ, cô giả vờ ngây thơ thẹn thùng cúi đầu xuống, không lên tiếng phản bác, giống như là đang tiếp tục nghe Nam lão gia tử nói chuyện.
Phản ứng này của cô rất được lòng của đối phương, Nam lão gia tử cũng không chờ cô mở miệng, còn nói: “Nhà họ Hoắc ngoài Hoắc Lâm và con nuôi Hoắc Tu Thần, thì cũng chỉ còn một người thừa kế là Hoắc Ngọc Trạch. Con cũng thấy quan hệ giữa Hoắc Lâm và nhà họ Hoắc không hề tốt, mà Hoắc Tu Thần lại là con nuôi, mặc dù bây giờ đang quản lý công ty, nhưng vẫn là người không cùng dòng máu. Trừ hai người kia thì cũng chỉ còn cháu trai độc nhất của Hoắc tiên sinh và Hoắc phu nhân, Hoắc Ngọc Trạch.”
“Đứa bé kia thích yên tĩnh, bình thường cũng không lộ mặt quá nhiều, nhưng ông nội cam đoan với con đứa bé đó là người ưu tú. Nếu như con có thể gả cho thằng bé, thì cuộc sống của con chắc chắn sẽ còn thoải mái hơn ở nhà họ Nam nữa. Ông nội già rồi, ba con lại chậm chạp, sau này nhà họ Nam phải nhờ vào con và Nam Châu, mà con cũng biết, chị con thích Hoắc Lâm, con lại hiểu chuyện, muốn tách ra để tránh sự nghi ngờ, ông nội rất vui. Cho nên hôn sự với nhà họ Hoắc, con cũng không được để ông nội thất vọng nghe không?”
Trong lòng Nam Từ cảm thấy cực kỳ chán ghét, cô cảm thấy người nhà họ Nam giả vờ giả vịt quá xuất sắc, rõ ràng là muốn đẩy cô vào hố lửa, vậy mà còn bày đặt diễn xuất như mình rộng lượng, muốn cô phải cảm kích sao?
Nhưng cô không biểu hiện ra ngoài mặt, cô không ngẩng đầu, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nói: “Con suy nghĩ một chút được không?”
Nam lão gia tử nghe thấy, chỉ nghĩ là Nam Từ ngượng ngùng, cho nên chỉ có thể gật đầu.
“Đương nhiên, con còn nhỏ, chuyện hôn sự này cũng không gấp gáp, thời gian suy nghĩ của con còn rất nhiều.”
Nam Từ gật gật đầu: “Vâng ạ.”
Sau đó, cô dừng một chút, rồi ngẩng đầu hỏi: “Vậy còn chuyện trường luyện thi…”
Nam lão gia tử cười, nói: “Con cũng vì chị Nam Châu nên mới suy nghĩ cẩn thận như vậy, sao ông nội không đồng ý được chứ?”
Nghe thấy thế, Nam Từ cảm thấy yên tâm.
Dù sao chuyện quan trọng nhất bây giờ là cô tránh ra ngoài, né tránh Hoắc Lâm, còn cái khác, chờ sau khi cô thi đại học xong rồi sẽ kiếm cách cự tuyệt.