Nam Từ nghe thấy giọng nói của Hoắc Lâm, cả người đều ngơ ngẩn.
Cô chưa từng lưu số điện thoại của Hoắc Lâm, càng không bao giờ nói số điện thoại của mình cho anh biết, cho nên rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao số điện thoại của Hoắc Lâm lại nằm trong phím tắt #1 của cô?
Chẳng lẽ đêm đó tại biệt thự của anh, lúc cô ngủ anh đã trộm gài số điện thoại của anh lại?!
Nghĩ tới đây, Nam Từ không ngừng nhớ lại lần đầu cô mày mò điện thoại, có tải mấy phần mềm chụp ảnh, cô lại còn tự sướng chụp với tai mèo tai thỏ… Còn làm những điệu bộ đáng yêu nữa chứ…
Không thể nghĩ nổi nữa, Nam Từ kịp thời dẹp những suy nghĩ bát nháo qua một bên, hít sâu một hơi, mở miệng: “Hoắc tiên sinh?”
Hoắc Lâm ở bên kia cười cười, giống như là sự vui vẻ thật sự phát ra từ đáy lòng.
“Sao bây giờ lại ngoan vậy? Bộ dạng giơ nanh múa vuốt lúc nãy đâu rồi?”
Hai mắt Nam Từ trừng lớn.
Anh nghe thấy được!
Cô còn cho là mình nhấn nút ghi âm, lại không ngờ lại chính là nhấn số điên thoại của anh, mà anh lại không trực tiếp cúp máy, cứ nhứ vậy kiên nhẫn nghe tiếp!
Nam Từ khẽ cắn môi, thần kinh căng đến mức không chịu được nữa.
Hoắc Lâm là người cực kỳ nguy hiểm, trước đó cô vô tình gặp phải anh, biết toàn bộ con người thật sự của anh, hoàn toàn có sự bài xích đối với anh.
Cô chỉ muốn tránh xa khỏi anh, cũng muốn cho anh biết, cô chỉ là một cô bé đáng thương, cực kỳ yếu đuối, cho nên mới giả vờ bày ra bộ dáng mỏng manh.
Mục đích của cô là muốn anh thấy cô không có gì ngoài bộ dáng yếu đuối đáng thương, anh nên quên cô đi thì hơn.
Có thể kế hoạch của cô không như mong đợi, anh cũng đã nghe được đoạn cô phản kích Lưu Lâm Lâm.
Anh có lẽ sẽ cảm thấy cô chính là một người không trong ngoài không giống nhau, bằng mặt mà không bằng lòng?
Nếu như Hoắc Lâm thật sự để ý đến hình tượng bên ngoài của bản thân, không muốn để người khác biết được bộ mặt thật của mình, vậy thì cô có lẽ bị anh nhắm làm mục tiêu để dạy dỗ?
Càng nghĩ càng loạn, cuối cùng, Nam Từ vô thức muốn đấu với anh tới cùng.
Mặc dù không thấy người đối diện, nhưng cô vẫn cố giả dạng làm bộ bình tĩnh, nói: “Sao? Ngài muốn gì?”
Hoắc Lâm không hề bực bội bởi giọng điệu của cô, anh nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì cô là người chủ động gọi điện thoại cho tôi trước mà?”
“Ngài biết rõ chuyện gì xảy ra mà!”
Nam Từ cắn răng, trong lòng không ngừng mắng anh, rõ ràng anh lén lưu số điện thoại của anh vào phím tắt trong điện thoại cô, bây giờ dựa vào cái gì mà nói như vậy!
Sau đó cô không muốn lãng phí miệng lưỡi với anh, dừng một chút, rồi mở miệng:
“Chuyện lần này là do tôi không kiểm tra, tôi nhận lỗi. Nhưng chúng ta coi như huề nhau, tôi biết bí mật của ngài, ngài biết bí mật của tôi. Chi bằng chúng ta coi như bị mất trí nhớ đi, quên những chuyện này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Đầu bên kia, Hoắc Lâm nghe xong, lông mày hơi nhướng.
“Cô đang uy hiếp tôi?”
“Không phải uy hiếp, mà là giao dịch.”
Nam Từ mấp máy môi, cố gắng để giọng nói mình thật bình tĩnh, nhưng trái tim cô đã nhảy lên tận cổ họng rồi.
“Tôi biết ngài sợ tôi nói chuyện lúc trước ra khiến hình tượng kinh doanh của ngài bị đổ vỡ. Chuyện ngày hôm nay ngài đã bắt được thóp của tôi, thì coi như chúng ta đều nắm được điểm yếu của đối phương, nên tôi muốn mỗi người lùi một bước, không nên làm phiền cuộc sống của nhau, được chứ?”
Nam Từ cảm giác thái độ của mình đã hết sức thành khẩn, nhưng không ngờ Hoắc Lâm nghe xong lại nhẹ giọng cười gằn một tiếng.
Giống như đang vui vẻ, lại giống như đang chế giễu cô chỉ là một cô nhóc không biết tự lượng sức mình, lại dám đàm phán với anh.
Giọng của anh truyền tới từ đầu bên kia, có chút lười biếng, lại có chút đùa giỡn.
“Vậy cô cứ tự nhiên nói ra.”
“…”
“Chỉ là tôi rất ghét bị người ta uy hiếp.”
“…”
“Cho nên nếu cô phạm sai lầm, thì nhớ lần trước tôi nói gì không? Làm sai thì phải bị phạt.”
Anh cố ý dừng một chút, lúc mở miệng, giọng nói của anh rất trầm thấp êm tai mặc dù cách mấy ngàn vạn cây số:
“Ngoan, chờ tôi về phạt cô.”
~
Sau khi cúp điện thoại, Nam Từ vẫn chưa hoàn hồn.
Câu cuối cùng Hoắc Lâm nói có phải là uy hiếp cô không?
Sao cô lại cảm thấy trong giọng nói của anh nghe vừa mập mờ vừa thân mật?
Đáng sợ nhất là sau khi cúp máy, trong đầu cô lập tức xuất hiện gương mặt Hoắc Lâm, khiến cô bị hù dọa.
Cô chắc chắn điên rồi, suy nghĩ Hoắc Lâm đối với cô…
Sau khi vứt bỏ những suy nghĩ lung tung của bản thân, cô vội vàng sửa sang khăn tắm trên người mình, khoác túi xách, chuẩn bị rời đi.
“Không sao chứ?” Chu Khởi hỏi.
Nam Từ lắc đầu: “Không sao, lúc nãy quên nói, cảm ơn anh đã cứu tôi.”
“Không có gì, Hoắc Lâm dặn dò tôi để ý đến cô.”
Nam Từ trừng mắt, có chút không dám tin.
Cô vô ý thốt ra: “Chú Hoắc?”
Chu Khởi hỏi lại: “Cô gọi cậu ta là chú?”
Nam Từ ý thức được, lúng túng, nhưng cũng đã quá muộn, nên chỉ gật đầu một cái.
Chu Khởi nhìn Nam Từ, trong lòng không nhịn được mắng Hoắc Lâm cầm thú, anh thẳng thừng từ chối những cô gái xinh đẹp quyến rũ khác, nhưng lại chọn cô gái trong sáng này sao.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hoắc Lâm đã rất lâu rồi mới gặp được một cô gái khiến anh rung động, trông cực kỳ bi thảm, nên Hoắc Lâm có biến thái thì cũng chấp nhận được.
Ai bảo bọn họ là bạn bè thân thiết như anh em làm gì!
Nghĩ đến đây, Chu Khởi không nhịn được muốn giúp Hoắc Lâm.
“Cô gái nhỏ, thật ra Hoắc tam của chúng tôi rất đáng thương, từ nhỏ đã không được ba mẹ yêu thương, nên lớn lên bị mắc bệnh đa nghi, đừng nói đến chuyện trai gái. Cho nên nếu như cô chấp nhận cậu ấy, nói không chừng chính là mối tình đầu của Hoắc Lâm đó! Cô thử tưởng tượng xem, một đại ma vương biến thái, ở trên cao xem thường chúng sinh, nhưng rất cô đơn, lại bị cô thu phục… A, nghĩ đến đây cảm thấy rất thoải mái. Cô thấy sao?”
“…” Nam Từ nhìn Chu Khởi, có chút bất lực, “Chu tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, tôi và chú Hoắc…”
“Hay để tôi nói thế này cho dễ hiểu, cô chấp nhận Hoắc Lâm, coi như giúp xã hội diệt trừ đi một nhân vật nguy hiểm, quên mình vì người, yêu thế giới. Đến lúc đó tôi và mấy anh em còn lại sẽ giúp cô, trực tiếp khắc lên mấy chữ nữ hùng cứu thế, thấy sao?”
“…” Nam Từ rất bất đắc dĩ, cũng không biết trả lời thế nào.
Đúng lúc này, Nam lão gia tử đi ra ngoài cùng với vài người, cô giống như tìm thấy phao cứu sinh, mau nói: “Chu tiên sinh, ông nội tôi ra rồi, tôi đi trước, hôm nào nói chuyện tiếp.”
Nói xong, không để cho Chu Khởi có cơ hội phản kháng, cô trực tiếp rời đi.
Chu Khởi nhìn theo bóng lưng cô rời đi, sờ sờ cằm.
Một lát sau, anh cầm điện thoại di động lên, mở Wechat, nhấn vào nhóm chat [Làm hại nhân gian].
Trong nhóm chat chỉ có bốn người, Chu Khởi, Hoắc Lâm, Thẩm Mộ Ngạn và Trần Tiến.
Nhưng ngày bình thường cơ bản chỉ có Trần Tiến nói nhảm một mình trong nhóm chat, Chu Khởi cũng hay trả lời lại, chỉ có Thẩm Mộ Ngạn và Hoắc Lâm rất hiếm khi tham gia vô cuộc trò chuyện.
Cho nên trong nhóm chat hầu như chỉ có Chu Khởi và Trần Tiến nói chuyện.
ZQ: Ai da, tớ vừa mới chào hàng cực lực Hoắc tam của chúng ta với nhị tiểu thư nhà họ Nam, kết quả người ta không thèm quan tâm. Xem ra Hoắc tam khiến con gái nhà người ta sợ hãi quá rồi đó.
Trần Tiến ở bên kia trả lời.
Trần Tiến tài tiến bảo: Nhị tiểu thư nhà họ Nam? Ai? Hoắc Lâm? Cậu không có nói sai người đó chứ?
ZQ: Nghĩ sao, tớ không giống cậu đâu.
Trần Tiến tài tiến bảo: ???
ZQ: Thôi, nói chuyện với cậu chán quá đi, không có ý kiến thảo luận gì hết.
Trần Tiến tài tiến bảo: ?
Chu Khởi vừa định cất điện thoại, không ngờ có người trả lời trong nhóm chat.
Anh ta nhìn chăm chú một chút, còn cho là mình hoa mắt.
Kết quả phát hiện ra người trả lời là Hoắc Lâm!
Hoắc Lâm: Đừng có trêu chọc người của tớ.
Chu Khởi ở bên này chậc chậc hai tiếng, ngón tay động động mấy lần, nhanh chóng trả lời.
ZQ: Ai là người của cậu?
~
Hoắc Lâm không nói chuyện nhiều trong nhóm chat, tắt điện thoại, quay người gọi trợ lý.
Trợ lý đi vào: “Ông chủ.”
Hoắc Lâm không ngẩng đầu, trực tiếp nói: “Mấy ngày tới phái người để ý con gái nhà họ Lưu một chút, không được để cô ta gây chuyện.”
“Ý ông chủ là gây chuyện với Nam nhị tiểu thư?”
Hoắc Lâm lành lạnh nhìn anh ta một cái, nói: “Sao?”
Trợ lý không bị thái độ của anh hù dọa, ngược lại bắt đầu nịnh nọt: “Ông chủ, ngài đối với Nam nhị tiểu thư rất tốt, nếu tiểu thư biết ngài làm những chuyện này vì tiểu thư, thì tiểu thư nhất định sẽ rất cảm động.”
“Muốn chết hả?”
Mặc dù Hoắc Lâm hù dọa, nhưng giọng điệu lại không giống vậy, hơn nữa trợ lý cũng hiểu khá rõ ông chủ mình, từ thần thái cũng có thể nói tâm tình Hoắc Lâm đang rất tốt.
Trợ lý nghĩ thầm xem ra lúc nãy mình đoán đúng quá.
Cuối cùng, Hoắc Lâm nói với trợ lý: “Ra ngoài đi.”
Sau khi trợ lý rời khỏi phòng, anh cũng không xem tài liệu nữa, mà đi đến trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía xa.
Bây giờ chỗ anh đang là đêm khuya, bên ngoài màn đêm đã buông xuống, nhà nhà bật đèn khiến cảnh sắc về đêm cực kỳ rực rỡ.
Hoắc Lâm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, thần sắc càng khó đoán.
Cô gái nhỏ dám lên tiếng đàm phán với anh, cái gì mà nước sông không phạm nước giếng, cô cho là tùy tiện nói vài câu đã có thể đuổi anh đi được sao.
Thật sự là ngây thơ.
Giữa bọn họ, cô không phải người bắt đầu, càng không thể là người kết thúc.
Anh đã quyết định, thì sao cô thoát nổi đây?
A, kiếp sau đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tam thiếu: Kiếp sau cũng không thể, sinh là con thỏ của anh, thì chết cũng là con thỏ của anh.