Lời nói của Nam Từ như đổ thêm dầu vào lửa, mọi người có mặt lúc đó mặc dù ngoài mặt trông bình tĩnh, nhưng đáy lòng đã sớm gợn sóng, đồng thời biểu lộ của Lưu Lâm Lâm cũng thay đổi.
Nhà họ Lưu không phải là người gốc gác ở thành phố này, nếu điều tra kỹ hơn, thì bọn họ chỉ mới nổi lên từ một đời trước, giàu lên từ việc kinh doanh bán nội thất nhà tắm, so với những gia tộc giàu có nhiều đời, thì bọn họ chỉ là nhà giàu mới nổi.
Mà Lưu Lâm Lâm nổi tiếng ương ngạnh, làm đủ loại việc xấu, lúc này thấy cô ta la lối om sòm, lại nghe Nam Từ nói, thì mọi người ở đó đã cực kỳ xem thường cô ta.
Những người đứng gần cô ta vô thức lui về sau hai bước, giống như sợ bị ô uế.
Lưu Lâm Lâm hoàn toàn không nghĩ tới Nam Từ lại diễn kịch như vậy, lại trông thấy ánh mắt của mọi người coi thường cô ta, lập tức có chút hoảng hốt.
“Cô nói láo! Rõ ràng là cô ức hiếp tôi! Cô đánh tôi nhiều như vậy mà chưa gì đã quên rồi sao? Cô còn kéo tôi rơi xuống nước! Là cô! Tất cả là do cô hết!”
Lúc này Chu Khởi cầm một cái khăn tắm sạch sẽ đi tới, cúi người khoác cho Nam Từ.
“Không sao chứ?”
Nam Từ lắc đầu, cũng không nhìn Chu Khởi, khoác khăn tắm lên người, cố hết sức đứng lên.
Cô nhàn nhạt nhìn Lưu Lâm Lâm.
“Trong CCTV đã chứng minh ai hùng hổ dọa người, mà tôi cũng không nói láo chuyện cô đổ rượu Champagne lên người tôi.”
Nói xong cô còn xòe váy ra, để cho mọi người thấy vết bẩn màu vàng trên áo.
“Cái váy này tôi cực kỳ thích, mà giá cả cũng rất đắt đỏ, hơn nữa lại là váy mẹ tôi tặng tôi. Mà ban nãy chỗ đó chỉ có mình tôi và cô, cô nghĩ tôi sẽ vu khống cô bằng cách tự đổ rượu lên váy mình sao?”
Nam Từ vừa nói vừa nghẹn, nhưng trong câu chữ đã nói rõ ý tứ… Cô coi trọng cái váy này hơn Lưu Lâm Lâm, cô sẽ không hi sinh thứ cô thích chỉ để hãm hại Lưu Lâm Lâm.
“Nói hay lắm!”
Ở nơi xa bỗng nhiên truyền đến giọng nói, một người phụ nữ trung niên đang chậm rãi đi tới.
Đợi sau khi bà ta tới nơi này, Nam Từ hơi ngạc nhiên.
Đây không phải là người phụ nữ cô gặp ở khu mua sắm sao, bà là Chu phu nhân, cũng là mẹ của Chu Khởi?
Nghĩ tới đây, Nam Từ nhìn thoáng qua Chu Khởi.
Chu Khởi cũng bất đắc dĩ, nhìn mẹ anh ta lại lên cơn nghiện kịch, nhỏ tiếng nói: “Mẹ, mẹ lại làm gì nữa vậy.”
Bà Chu khoát tay, giống như không thèm để ý đến trang phục của mình, nói thẳng: “Trước đó tôi có đi đến khu mua sắm, vị tiểu thư nhà họ Lưu chỉ vào mặt tôi nói tôi là đồ nhà quê, còn nói tôi nói tiếng nhà quê. Hôm đó cô ta chế giễu tiểu thư nhà họ Nam, còn nói cô bé lớn lên ở nông thôn, chắc chắn sẽ hiểu tiếng tôi nói, còn kêu con bé giúp tôi.”
Nói đến đây, bà Chu trào phúng quét mắt nhìn Lưu Lâm Lâm một chút.
“Nhưng sự thật là, mặc dù tôi ăn mặc có chút quê mùa một chút, nhưng tôi không nói tiếng nhà quê, mà là tiếng Tây Ban Nha. Vị tiểu thư nhà họ Lưu này còn không thể phân biệt đâu là tiếng địa phương đâu là tiếng nước ngoài nữa, vậy mà tôi không hiểu cô ta lấy sự tự tin ở đâu, còn nhắm vào con bé nhà họ Nam!”
Người ở chỗ này, ngoài những người có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Chu ra, thì chưa ai từng gặp qua Chu phu nhân, chỉ biết bà ta là một người rất tinh nghịch, thường xuyên làm những chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên những lời bà ta nói khiến mọi người không tin lắm, dù sao bà ta ăn mặc quê mùa đi ra ngoài đường dạo phố thì… Cũng không phù hợp với một phu nhân.
Nhất là lúc này, Chu Khởi cũng lên tiếng.
“Lời mẹ tôi nói hoàn toàn là sự thật, hôm đó tôi cũng có mặt ở đó.”
Sau khi Chu Khởi lên tiếng xác nhận, mọi người lập tức tin một trăm phần trăm. Trong lúc nhất thời, Lưu Lâm Lâm từ một tiểu thư ương ngạnh, lại có thêm cái danh nói láo.
Lưu Lâm Lâm không chịu phục, cô ta không thể chọc vào nhà họ Chu, nhưng Nam Từ lại khác. Trước đó Lưu Lâm Lâm biết Nam Từ vừa mới đến nhà họ Nam, tâm tình vốn đã ngứa ngáy, nên cô ta muốn khi dễ Nam Từ một chút, chắc hẳn nhà họ Nam cũng không quản mấy chuyện này, huống chi cô ta chơi thân với Nam Châu, nếu như có chuyện gì thì cô ta cũng có thể cầu cứu Nam Châu.
Nghĩ đến đây, Lưu Lâm Lâm cảm thấy yên tâm.
Cô ta hung tợn trừng mắt Nam Từ, nói: “Tôi không muốn nhắc đến chuyện trước kia, tôi chỉ muốn nói chuyện ngày hôm nay! Cô dám thề là cô chưa từng ra tay đánh tôi?! Cô…”
“Nếu có bị đánh thì cũng là do cô tự tìm.”
Tần Dư vốn chỉ đứng bên ngoài xem náo nhiệt, không muốn xía vào, nhưng anh ta nhìn thấy Nam Từ phát run, co ro trong khăn tắm, lại nhìn thái độ Lưu Lâm Lâm quá đáng ghét, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng quyết định lên tiếng.
Mọi người đứng gần anh ta đã di chuyển ra hai bên, anh ta xuất hiện với bộ dáng rất lưu manh.
“Tôi không biết Nam tiểu thư có ra tay đánh cô hay không, nhưng nếu như Nam tiểu thư có ra tay thì tôi cũng hiểu được. Dù sao cũng không phải ai chịu được việc bị người khác nhục mạ mình.”
Nói xong, anh ta quay người cúi chào cung kính với Nam lão gia tử và chủ tịch Chu.
“Lúc nãy tôi tới hỏi Nam tiểu thư có cần rượu hay không, vừa mới lên tiếng thì Lưu tiểu thư đi tới, thái độ rất khinh thường, nhục mạ tôi là người nghèo hèn, còn nói Nam tiểu thư cũng nghèo hèn giống như tôi, cho nên đứng chung một chỗ rất hợp.”
Tần Dư rất thông minh, anh ta không nói ra câu nói kia của Lưu Lâm Lâm, cũng không nhắc đến chuyện mập mờ giữa anh ta và Nam Từ, nhưng mọi chuyện lại rất hợp lý.
Sau khi anh ta nói xong, đến người bình tĩnh nhất cũng không nhịn được, bắt đầu nhỏ tiếng bàn luận.
Bà Chu càng nhíu chặt mày, càng thêm chán ghét Lưu Lâm Lâm.
Ông Lưu nhìn thấy tình thế bị đảo ngược, cũng bị dọa đến mức không dám thở, chợt cảm thấy lo lắng.
Lưu Lâm Lâm nói không lại, chỉ có thể không ngừng gân cổ lên cãi, trong câu từ cũng tràn đầy sự nhục mạ.
Chủ tịch Chu đột nhiên lên tiếng, nói với ông Lưu: “Tổng giám đốc Lưu, không phải mới nãy cậu còn muốn đòi lại công bằng sao? Bây giờ có phải cậu cũng nên trả lại sự công bằng cho nhà họ Nam chứ?”
Ông Lưu nhìn chủ tịch Chu, lại nhìn Nam lão gia tử, lập tức cảm thấy bầu trời sụp đổ, trong một khoảnh khắc thật sự muốn bóp chết con gái mình.
“Chi bằng… Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện kỹ càng một chút?”
~
Sau khi mọi người tản đi, trong lòng Nam Từ mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô đang định tìm toilet, nhưng lúc trên đường đi trông thấy Tần Dư và mấy người phục vụ đang dọn dẹp, nghĩ nghĩ hai giây đi về phía anh ta.
Thấy Nam Từ tới, khóe miệng Tần Dư ngoắc ngoắc, lại biến thành bộ dáng lưu manh.
Anh ta nhìn xung quanh, giọng nói trầm thấp: “Sao? Muốn tìm tôi hợp tác hả?”
“…”
Nam Từ có chút bất đắc dĩ, nhìn anh ta hai giây, nói: “Tôi tới cảm ơn anh, lúc nãy tôi thật sự bất ngờ khi thấy anh lên tiếng giúp tôi.”
Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung: “Hôm nay anh giúp tôi, chuyện lúc trước coi như xóa bỏ, chỉ cần sau này anh đừng hại tôi, tôi cũng sẽ không quan tâm đến anh, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Tần Dư cười cười, cố ý đụng đụng gót chân cô, giống như là đang nói chuyện rất thân mật.
“Đừng, tôi ra mặt giúp cô lần này vô tình đã đắc tội với Nam Châu, sau này cô ta không hợp tác với tôi nữa thì làm sao.”
“…”
Ở phía đằng xa, Chu Khởi đang gọi điện thoại, tay còn lại kẹp điếu thuốc.
Ánh mắt anh ta tùy ý đánh giá cặp nam nữ đứng cách đó không xa, lúc mở miệng còn mang theo chút hương vị cười trên nỗi đau của người khác.
“Nói thật với tớ đi, có phải cậu có hứng thú với cô bé kia không?”
Đầu bên kia điện thoại không phải ai khác, mà chính là Hoắc Lâm.
Trước đó Chu Khởi nhận được điện thoại của Hoắc Lâm, anh ta có chút kinh ngạc.
Phải biết là Hoắc tam thiếu bình thường hiếm khi chủ động liên lạc với bạn bè, cho dù có công việc cũng sẽ để trợ lý liên lạc.
Cho nên lúc nhìn thấy số điện thoại của Hoắc Lâm, anh ta còn tưởng mình hoa mắt.
Anh ta còn tưởng chuyện gì, chưa kịp lên tiếng thì bên kia Hoắc Lâm đã lên tiếng trước.
“Con bé nhà họ Nam đang ở nhà cậu, cậu lập tức đi tìm đừng để ai bắt nạt cô bé.”
Kiểu nói không đầu không đuôi, Chu Khởi hoàn toàn không kịp phản ứng. Nhưng anh ta vẫn nghe Hoắc Lâm, đi tìm người.
Kết quả, anh ta vừa tìm ra Nam Từ là lúc cô đang kêu cứu.
~
Hoắc Lâm cũng không quá để ý tới lời trêu chọc của Chu Khởi, yên lặng vài giây, nói: “Cô bé có bị thương ở đâu không?”
“Sao mà bị thương được, cùng làm là chỉ uống vài ngụm nước.”
Chu Khởi nói xong, vẫn chưa từ bỏ ý định, lại nói: “Mà nè, tớ cũng nhắc nhở cậu, nếu cậu thật sự thích người ta, thì tranh thủ cơ hội đi. Tớ thấy cô bé nhìn còn rất nhỏ tuổi, nếu như cậu không chủ động, thì chưa biết chừng sẽ có nam sinh trẻ trung nào đó cướp trước đó. Hôm nay còn có tiểu soái ca ra mặt giúp cô bé nữa đấy nhé.”
Chu Khởi cố ý không nói ra thân phận của Tần Dư, chỉ là muốn Hoắc Lâm hiểu lầm, nhanh chóng hành động.
Hình tượng của Hoắc Lâm cực kỳ chững chạc ưu nhã, anh và Thẩm Mộ Ngạn giống y như nhau, có chuyện gì cũng đều giấu trong lòng. Chỉ có một điều không giống, có lẽ là bề ngoài Hoắc Lâm trông rất kiệt xuất, còn Thẩm Mộ Ngạn lại trông rất nghiêm túc khó chịu.
Cho nên Chu Khởi cực kỳ chờ mong hai người bạn mình sẽ trở thành cái dạng gì nếu như bị mất khống chế, nhưng cũng đáng tiếc là cho đến bây giờ vẫn chưa thấy qua.
Lúc này anh ta bỗng nhiên bắt được cái đuôi hổ, làm gì có chuyện anh ta dễ dàng bỏ qua được?
Hoắc Lâm nghe thấy “Tiểu soái ca” rồi “Nam sinh trẻ tuổi”, đáy lòng có chút lạnh đi, nhưng giọng điệu vẫn mang vẻ điềm tĩnh như cũ.
“Chắc chắn cô bé sẽ không thích.” Coi như cô có thích, thì anh sẽ có rất nhiều biện pháp loại trừ.
Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất vẫn là ý tứ trong lòng anh.
Chỉ là…
Hoắc Lâm nhìn lướt trên bàn làm việc một cái, khóe môi khẽ nhếch, vẽ ra một nụ cười khiến người ta sợ hãi.
Chỉ là, trong tích tắc, anh giống như đã xác định được tâm tư của mình.
~
Sau khi Nam Từ nhận lại túi xách, ngay lập tức tìm điện thoại di động.
Màn hình đã tắt, máy ghi âm cũng tự động ngắt.
Cô cũng không quan tâm, dù sao mục đích xử lý Lưu Lâm Lâm cũng đã đạt được, nên đoạn ghi âm trước đó cũng không còn ý nghĩa.
Cô tùy ý mở điện thoại di động, muốn dọn dẹp một chút, lúc nhấn vào cuộc gọi gần đây, thì hiên ra một dãy số lạ, mà số điện thoại này lại nằm trong phím tắt #1 trong điện thoại của cô.
Hơn nữa, số điện thoại này…
Đáy lòng cô hơi căng thẳng, bắt đầu suy đoán.
Cô dừng lại một chút, nhấn vào dãy số.
Hai ba giây sau, đã được kết nối.
Giọng nói trầm thấp vang lên trong điện thoại, mang theo giọng điệu lạnh lùng khiến cô lạnh cả sống lưng.
“Cô bé khiến tôi rất vui đó.”