Nam Từ trầm mặc.
Lấy cái gì cảm ơn anh?
Cô làm sao biết lấy cái gì cảm ơn anh?
Cô thậm chí không hiểu rốt cuộc người đàn ông này có ý gì, tại sao cứ muốn làm khó dễ cô như vậy chứ.
Cô tự biết bản thân không có đồ vật đáng giá gì, đối với người ngoài thì cô có thân phận là nhị tiểu thư nhà họ Nam, nhưng bên trong thì cô chẳng phải là cái gì hết.
Cô không tin Hoắc Lâm không biết điều này.
Có thể trừ cái đó ra, thì cô chẳng có gì thu hút được sự chú ý của anh cả
Nhan sắc? Tính cách?
Mặc dù cô đọc sách không nhiều, nhưng cũng không phải dạng không có đầu óc, dựa vào vẻ bề ngoài và thủ đoạn của Hoắc Lâm, thì muốn phụ nữ như thế nào mà không được, làm gì có chuyện để mắt đến một con nhóc như cô.
Vậy rốt cuộc là sao?
Tại sao anh lại một mực chủ động tiếp cận cô, lại vừa làm khó dễ với cô?
Nghĩ kiểu gì cũng không thông, Nam Từ cũng không dò xét nữa, chỉ cố ý cười cười lấy lòng với anh, sau đó cúi đầu không nói tiếp nữa.
Hoắc Lâm thấy cô giống con thỏ nhỏ đang thu mình lại trong ổ, đáy mắt không ngừng cười.
Xe vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước, hai người cũng không nói gì thêm nữa.
Nam Từ cũng không đòi ngồi xuống ghế nữa, mặc dù đáy lòng còn rất mâu thuẫn và e ngại, nhưng cũng im lặng vùi trong lồng ngực anh.
Bao bọc lấy cô đều là hơi thở của anh, hương vị mát lạnh, vẫn đan xen mùi đàn hương như trước, cũng khiến cho Nam Từ dần dần bình tĩnh hơn.
Sau khi đầu óc đã ổn định, cô bắt đầu nghĩ về chuyện của Lưu Lâm Lâm.
Cô rơi tình trạng như bây giờ đều là do cô ta tặng cho.
Từ nhỏ đến lớn, Nam Từ luôn luôn suy niệm người không hại ta, ta không đụng đến người, nhưng nếu người khác hại cô, thì cô không có lý do gì không phản công!
Trước đó lúc trong lớp múa, Lưu Lâm Lâm lúc nào cũng ăn nói lỗ mãng với cô, mặc dù trong lòng cô không thoải mái, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Cô không chỉ cân nhắc đến mối quan hệ giữa hai bên gia đình, còn cân nhắc đến mối quan hệ giữa Lưu Lâm Lâm và Nam Châu.
Nam Châu bị lộ sơ hở, đồng thời còn bị trừng phạt nặng như vậy, lúc trở lại nhất định sẽ không để yên cho cô.
Cô đối phó với Nam Châu đã đủ mệt mỏi rồi, không nghĩ lại gặp phải tiểu nhân Lưu Lâm Lâm, kiểu này cô phải một mình chống chọi với hai quân địch.
Nhưng đương nhiên đối phương cũng không nghĩ như vậy.
Đã như vậy, cô không cần thiết phải nhịn nhục nữa.
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô để lộ ra một tia sắc lạnh.
Hoắc Lâm nhìn thấy hết nét mặt của cô, nhất là nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn kia lộ ra thần sắc hung ác, tâm tình còn vui vẻ hơn trước.
“Đang nghĩ gì đó?” Anh hỏi.
Nghe thấy tiếng anh hỏi, Nam Từ giật nảy mình, vô ý thức giương mắt nhìn anh một chút, sau đó lại vội rủ mắt xuống, lắc đầu.
“Không nghĩ gì hết.”
Hoắc Lâm không tin, thản nhiên dùng ngón tay đùa nghịch với mái tóc của cô, vừa thưởng thức vừa hỏi: “Tìm cách đối phó tôi?”
Cô vội vàng lắc đầu, động tác lắc đầu còn mạnh hơn lúc nãy.
“Làm gì có, ngài không nên hiểu lầm.”
“Vậy là muốn đối phó với người khác?”
Nam Từ hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới anh lại có thể dễ dàng đoán được tâm tư của cô, cúi đầu, không lên tiếng.
Hoắc Lâm nắm cằm cô, bắt cô nhìn anh.
“Cần tôi giúp không?”
Trong lòng Nam Từ nổi sóng.
Anh có ý gì? Ra tay giúp cô? Chẳng lẽ anh đã biết kẻ cầm đầu là Lưu Lâm Lâm sao?
Không, không đúng, lúc anh đi tới đó chỉ là sự trùng hợp thôi. Mà cứ coi như là anh biết, thì tại sao lại muốn giúp cô?
Khi anh nói những lời này, thì chắc chắn còn có những điều kiện phía sau, chẳng lẽ anh đang dụ dỗ cô.
Chuyện xảy ra ở toilet là bất đắc dĩ, còn hiện tại thì không cần.
Thế là sau vài giây suy nghĩ, cô lắc đầu.
“Không cần, cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng chuyện của tôi, tôi có thể xử lý được.”
Thấy bộ dáng cảnh giác và mâu thuẫn khi cô sợ rơi vào bẫy của anh, khiến trong lòng Hoắc Lâm cảm thấy ngứa ngáy.
Anh cũng không làm khó cô nữa, thuận miệng nói với cô: “Tùy cô.”
Xe nhanh chóng lái vào khu phố vàng, tài xế dừng lại ở trước cửa tòa nhà thương hiệu D, sau khi dừng lại, trợ lý lập tức xuống mở cửa xe.
Nam Từ muốn tự mình đi, nhưng nhớ lại sự hăm dọa từ anh, cho nên cũng không dám nhúc nhích. Chỉ có thể yên lặng chờ anh.
Quả nhiên, Hoắc Lâm cũng không có ý định thả cô ra, sau khi xuống xe, lại xoay người bế cô ra.
Trong lòng Nam Từ thầm mắng, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể giống như trước, dính sát vào lồng ngực anh.
Mặc dù nhân viên cửa hàng không quá biết về Hoắc Lâm, nhưng cũng biết anh là tam thiếu nhà họ Hoắc. Trong lòng không khỏi ngạc nhiên khi thấy anh ôm một cô gái đi vào cửa hàng.
Cửa hàng trưởng tiến tới lễ phép hướng anh cười: “Hoắc tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài?”
Hoắc Lâm không để ý, hỏi lại: “Phòng VIP ở đâu?”
Cửa hàng trưởng vội vàng dẫn đường.
Sau khi vào phòng VIP, Hoắc Lâm ngồi xuống ghế salon.
“Lấy một bộ nội y, và vài bộ váy.”
Dừng một chút, anh bỗng nhiên nói thêm: “Tất cả đều là màu trắng.”
Trên mặt cửa hàng trưởng vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp của mình, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán, Hoắc tam thiếu trông vậy mà lại thích sự ngây thơ, mua quần áo cho bạn gái đều màu trắng!
Lúc trở lại, cửa hàng trưởng cầm theo mấy bộ quần áo, cô ta còn bày từng bộ ra bàn đối diện, để cho anh dễ lựa chọn.
Cuối cùng, cô ta nói với Hoắc Lâm: “Hoắc tiên sinh, hay là ngài để bạn gái ngài thử một chút. Tôi sẽ thay quần áo giúp tiểu thư.”
“Không cần, cô ra ngoài đi.” Giọng điệu Hoắc Lâm rất thản nhiên.
Cửa hàng trưởng cũng không cảm thấy kinh ngạc trước chuyện này, mỉm cười lễ phép, rồi xoay người rời đi.
Sau khi biết cửa hàng trưởng đã đi rồi, Nam Từ mới ló đầu ra, cô liếc thấy trên bàn toàn là váy áo màu trắng, cơ thể hơi cử động.
“Hoắc tiên sinh, tôi… Tôi muốn đi thay quần áo.”
Anh cũng không làm khó cô, buông tay ra.
Nam Từ giống như được ơn đại xá, lập tức nhảy ra khỏi lồng ngực anh, hai tay nhỏ ôm chặt áo khoác trên người, sợ không chú ý lại lộ ra cảnh xuân.
Cô đi chân trần trên mặt thảm, bàn chân trắng nõn giẫm lên mặt thảm màu đỏ thẫm, càng lộ ra vẻ mỏng manh yếu ớt.
Hoắc Lâm nhìn cô từng bước đi về phía trước, mở miệng hỏi: “Cần tôi giúp gì không?”
Nam Từ bị dọa đến mức lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp mặt.
Giúp? Giúp cái gì? Giúp cô mặc quần áo sao?
Trong lòng cô hoảng sợ, vội vàng cự tuyệt, động tác càng nhanh hơn, tùy tiện cầm áo váy và nội y đi về phía phòng thử, vừa đi vừa nói: “Không cần, tôi tự làm được.”
Sau khi vào phòng thử quần áo, bởi vì căng thẳng mà nhịp tim vẫn còn chưa ổn đinh. Cô khóa trái cửa phòng thử, lại thử một chút, sau khi xác định cửa đã khóa, cô mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Mặc dù cô biết vừa rồi Hoắc Lâm chỉ muốn trêu chọc cô, nhưng cô vẫn không ngăn được sự rối bời trong lòng.
Cô thở dài, người đàn ông kia thật đáng sợ, bây giờ cô đã có tâm lý e sợ anh, nếu lần này an toàn về nhà, thì sau này nhất định tránh tiếp xúc với anh càng nhiều càng tốt.
Nếu không phải là tình huống bất đắc dĩ, thì không cần gặp mặt anh.
Mặc dù cô có hứa là sẽ làm theo những gì anh muốn, nhưng… Anh bận rộn việc thương trường như vậy, thì chắc sẽ không tiếp tục dây dưa với cô nữa.
Mà cô cũng cảm thấy anh chẳng có chuyện gì cần cô làm cả.
Nghĩ tới đây, cô càng thêm vững tâm, động tác mặc quần áo cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Không thể không nói, mặc dù thương hiệu D là một thương hiệu nổi tiếng trong nước, nhưng phải cạnh tranh gắt gao với những thương hiệu nước ngoài, cho dù vậy thì quần áo và thiết kế của thương hiệu D vẫn rất phong cách.
Điển hình là cái váy dài mà cửa hàng trưởng chọn cho Nam Từ, toàn thân đều là màu trắng, nhìn thì rất bình thường, nhưng những chi tiết trên váy lại cực kỳ tinh xảo.
Sau khi Nam Từ mặc vào, cũng không ngừng đánh giá vài lần qua gương.
Sau đó, cô hít một hơi thật sâu, quay người mở cửa.
Ai mà ngờ người đàn ông đang ngồi ở ghế salon tận đằng xa, lúc này lại đứng chờ trước cửa phòng thử đồ.
Sau khi Nam Từ mở cửa thiếu chút nữa là ngã vào lồng ngực anh, may mắn cô nhanh chân dừng lại, không thôi là sẽ có những tiếp xúc thân mật với anh.
Cô nhìn anh, vừa nghi ngờ vừa có chút lúng túng, hơi căng thẳng ngẩng đầu, miễn cưỡng cười với anh.
“Hoắc tiên sinh.”
Hoắc Lâm không để ý tới cô, ánh mắt nhẹ lướt qua gương mặt cô, sau đó lại lướt xuống phía dưới, ánh mắt rơi trên bộ váy trắng cô mới thay.
Nam Từ không biết anh có ý gì, chỉ dám trầm mặc giấu nỗi bất an trong lòng, cô không ngừng cọ cọ hai bàn chân, mím môi, không biết nên làm gì.
Hoắc Lâm nửa ngồi ngửa quỳ, lấy một đôi giày từ trong góc ra.
“Nhấc chân.” Bây giờ giọng nói của anh trầm hơn bình thường mấy phần.
Nam Từ nào dám để anh mang giày giúp cô, vội vàng từ chối: “Hoắc tiên sinh, tôi tự mang được.”
Nói xong, định cúi người lấy đôi giày, nhưng không ngờ, một giây sau, bàn tay của anh đã trực tiếp nắm cổ chân cô.
Cô hơi bất cẩn không chuẩn bị, xém chút nữa mất thăng bằng ngã xuống, may sao cô phản ứng kịp thời, dùng tay vịn vào vách tường.
Thấy anh hành động ngang bướng, Nam Từ mím mím môi, không dám nói gì.
Đầu tiên Hoắc Lâm phủi phủi bụi lòng bàn chân cô, sau đó trực tiếp xỏ giày vào chân cô. Sau khi đã mang giày cho cô xong, anh đứng dậy.
“Tối nay qua biệt thự của tôi.” Hoắc Lâm bỗng nhiên mở miệng, ngừng lại, sau đó bổ sung: “Đợi sau khi người nhà họ Nam ngủ hết rồi hẵng qua.”
Nam Từ giật mình, giương đôi mắt cảnh giác nhìn anh.
“Ngài… Ngài có ý gì?”
Giọng điệu Hoắc Lâm rất thản nhiên: “Ý tôi là vậy đó.”
Trong câu nói của anh có ý gì chứ!
Tại sao anh lại muốn cô qua biệt thự của anh? Hơn nữa còn là ban đêm, không, không đúng, anh nói đợi sau khi người nhà họ Nam ngủ hết rồi hãy qua… Thì lúc đó phải là nửa đêm.
Nửa đêm cô qua nhà anh làm gì!
Đáy lòng Nam Từ bất an không thôi, gấp đến độ không chịu nổi: “Hoắc tiên sinh, hôm nay tôi…”
“Cô nghĩ cô có quyền lựa chọn sao?”
Hoắc Lâm trực tiếp chặn cô, nắm lấy gương mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Tối hôm nay, tôi nhất định phải nhìn thấy cô trong nhà tôi, không nói nhiều.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Từ: Người đàn ông này hung ác quá mà, hu hu hu.
Tam thiếu (Bóp cằm cô): Em không thích sao?
Tiểu Từ (Run run): Thích thích!
Tam thiếu: Ngoan.