Nam Từ nghĩ mãi cũng không thông, từ nhỏ đến lớn cô đều sống rất thành thật, mặc dù sau khi bà ngoại mất, vì không để người khác bắt nạt mình, cô giả bộ ương bướng mạnh mẽ để đối phó với những người trong thôn.
Nhưng ngoài cái đó ra thì cô chưa từng làm qua bất cứ chuyện gì quá đáng.
Coi như sau khi vào thành phố sống, cô cũng cẩn thận một chút, trừ việc Nam Châu một mực kiếm chuyện với cô, thì cô cũng không thể phản kích lại…
Cô thật sự đã làm gì chứ.
Vậy tại sao ông trời hết lần này đến lần khác đẩy cô vào tình cảnh oái ăm?
Cô bị Lưu Lâm Lâm hại thành cái dạng này coi như không nói, vất vả lắm mới tìm kiếm được tia hy vọng, cảm thấy có thể được cứu, thế nhưng…
Đối phương lại là người mà cô sợ nhất, người cô muốn tránh nhất.
Nam Từ càng nghĩ càng uất ức, hai tay ôm chặt đôi chân mảnh khảnh, hận không thể thu mình bé hơn nữa. Cứ như vậy ngồi ngốc nghếch ở đó, im lặng, hai mắt đỏ hoe.
Cô càng như vậy càng khiến đáy lòng Hoắc Lâm thêm hưng phấn, nếu như bị kích động thì càng nghiêm trọng.
Theo như bác sĩ tâm lý chữa trị cho anh đã không ngừng nói qua nhiều lần với anh, tâm lý của anh cực kỳ vặn vẹo, mà trong tiềm thức lại có ý muốn phá hoại cực mạnh.
Đơn giản mà nói, thì anh muốn cái gì thì nhất định sẽ giày vò nó trước.
Đối phương càng đáng thương bất lực, thì anh càng cảm thấy hưng phấn.
Anh không hiểu, cũng xem thường.
Nhưng trước tình cảnh hiện tại, nhìn Nam Từ anh có vẻ như đã hiểu một chút lời bác sĩ nói.
Bởi vì vào giờ phút này, trong đầu anh đều những cảnh tượng anh muốn giày vò cô.
Cô nằm trên chiếc giường lớn thoải mái dễ chịu, hai tay bị anh giữ trên đỉnh đầu.
Hai gò má ửng hồng, mái tóc dài đen nhánh xõa ra trên giường lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương giống như hiện tại.
Bất lực, uất ức, đáng thương.
Nhưng anh vẫn bất động, chỉ nắm vuốt cằm cô, hung ác giày vò cô hơn.
~
Nam Từ còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, hoàn toàn không phát hiện ra dã thú trước mặt đang tính toán gì.
Chỉ là sự trầm mặc quá lâu của cô khiến Hoắc Lâm có chút bất mãn, nhưng anh không biểu lộ ra ngoài, anh giống như một người thợ săn ung dung sửa sang lại ống tay áo của mình.
“Nghĩ xong chưa? Cần tôi giúp chứ?”
Nam Từ cắn cắn môi, móng tay cũng hung hăng găm vào da thịt, muốn bản thân phải thật tỉnh táo.
“Hoắc tiên sinh, tôi biết ngài là người tốt, ngài giúp tôi lần này, ông nội và ba tôi nhất định sẽ cảm ơn ngài gấp bội!”
Cô nói cực kỳ chân thành, phối hợp với bộ dáng đáng thương kia, càng khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
Hoắc Lâm lại im lặng.
“Người khác có lẽ không biết, nhưng tôi là người như thế nào thì cô phải là người rõ nhất chứ nhỉ?”
Anh cười giống như không cười: “Huống hồ cô có chắc chắn chuyện hôm nay nên nói cho người lớn nhà cô biết không?”
Nói xong, động tác trên tay anh dừng một chút, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Cô nghĩ tôi ngốc đến mức bị cô lừa sao?”
Nam Từ khẽ cắn môi, trong lòng rối bời.
Cô vừa mới dùng những lời kia làm làm kế hoãn binh, cô muốn Hoắc Lâm giúp cô, chỉ cần trước mắt vượt qua được chuyện này, thì sau đó cô quỵt nợ anh cũng không muộn.
Dù sao hiện tại cô cũng đã biết mối quan hệ giữa Hoắc Lâm và nhà họ Nam, cô là cháu gái của nhà họ Nam, cứ coi như anh bị lừa một lần, cũng sẽ không đến nhà họ Nam bát nháo.
Nhưng ai có thể ngờ là người đàn ông này hoàn toàn không mắc mưu?
“Nhanh lên, tôi không có thời gian chơi trò này với cô.” Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, thúc giục cô.
Nam Từ cắn chặt răng, trong lòng không ngừng đấu tranh, cuối cùng, quyết định, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Chỉ cần ngài giúp tôi, thì sau này ngài nói gì tôi cũng nghe.”
“Cái gì cũng nghe?”
“… Đúng, cái gì cũng nghe.”
Một giây sau, Hoắc Lâm có chút cúi người, gương mặt đẹp trai tiến đến trước mặt cô.
Trên đỉnh đầu là ngọn đèn vàng lờ mờ, lúc anh tiến sát đến cô thì có một khoảng bóng đen bao trùm lên người cô.
Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn đang co rúm dưới cái bóng của anh, bị bọc lấy, bị chiếm hữu.
Anh nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói có chút tà dị.
“Nhớ kỹ lời cô vừa nói, cũng đừng có ý định xù nợ tôi.”
Anh vuốt ve cằm cô, nói ra từng chữ.
“Nếu không thì tôi cũng không biết mình sẽ làm gì với cô đâu.”
Một giây này, Nam Từ nhìn anh, có chút hoảng hốt.
Anh không giống như người bình thường, mà giống như là ma quỷ giáng trần.
Mà cô vừa mới lập khế ước với anh.
~
Hoắc Lâm gọi điện thoại cho trợ lý mang một cái áo khoác tới đây.
Đại khái chỉ năm sáu phút sau, trợ lý đã lên lầu, cũng tìm được vị trí của bọn họ.
Chưa có chỉ thị của Hoắc Lâm, anh ta cũng không dám làm loạn tiến vào, huống chi bên ngoài còn đặt một cái bảng “Đang sữa chữa”.
Anh ta ngừng ở ngoài cửa, gọi điện thoại cho Hoắc Lâm, chưa bao lâu thì anh ra, lấy áo khoác rồi quay vào trong, không thèm liếc anh ta lấy một cái.
“Bảo tài xế lái xe tới đây.”
Đi hai bước, anh dừng một chút, cũng không quay đầu lại, thấp giọng nói: “Đến cửa bên hông.”
Bên hông khu mua sắm có một cửa nhỏ, người lui tới cũng không nhiều, trợ lý hơi ngạc nhiên, trong lòng không ngừng nghi ngờ, ông chủ sao lại đi cửa bên hông?
Về sau anh ta ngồi bên cạnh tài xế, trơ mắt nhìn ông chủ dùng áo khoác bọc lấy một người ngồi vào trong xe.
Ông chủ cướp người!
Trong đầu trợ lý đang rối loạn một hồi, nhưng không biểu lộ ra ngoài mặt, vẫn tỉnh táo như trước, hỏi: “Ông chủ, chúng ta đi đâu đây ạ?”
“Qua bên khu mua sắm bên phố vàng.”
Trợ lý hơi kinh ngạc, khu mua sắm bên kia bán toàn quần áo đồ dùng xa xỉ, mà đồ nữ lại chiếm đa số, chẳng lẽ người ông chủ ôm trong ngực thật sự là một cô gái sao?
Nhưng nghĩ thì nghĩ, anh ta cũng không dám quay đầu nhìn, chỉ có thể nhìn chằm chằm phía trước: “Vâng.”
Sau đó nói với tài xế: “Bấm tấm che lên đi.”
Tấm che nâng lên, biến không gian phía sau thành một không gian kín.
Nhưng cho đến bây giờ Nam Từ vẫn xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Cô không hiểu người đàn ông này đang nghĩ gì! Cô xầu xin anh như vậy, thỏa hiệp với anh như vậy! Vậy mà anh còn không chịu giúp cô một cách đàng hoàng.
Cô còn tưởng anh nói trợ lý mua giúp cô bộ quần áo, sau đó cô sẽ mặc rồi có thể tự về nhà.
Ai có thể ngờ anh gọi trợ lý đưa tới một cái áo khoác nam!
Lúc anh cầm áo khoác, như cười như không nói: “Lại đây”, Nam Từ thiếu chút nữa cắn lưỡi tự tử vì xấu hổ.
Từ nhỏ đến lớn, đừng nói con trai, mà ngay cả con gái cũng cực kỳ ít khi “Thay đồ trước mặt nhau”! Có lẽ chỉ trừ bà ngoại, còn chưa có người thứ hai thấy cô trần truồng như vậy.
Làm sao cô chấp nhận được chứ.
Vậy là cô dùng hết lời ngon ngọt, thậm chí còn gấp đến mức sắp khóc, vậy mà người đàn ông kia vẫn không động lòng.
“Một là lại đây, hai là đừng mặc gì hết.”
Anh nói xong, thậm chí bắt đầu đếm ngược: “Cho cô năm giây, năm, bốn, ba, hai…”
Trước tình huống này, cô làm gì còn suy nghĩ được, khi nghe thấy anh đếm tới “Một”, trong nháy mắt cô nhảy xuống khỏi bồn cầu, trực tiếp nhào vào ngực anh.
Trước ngực anh là áo khoác mềm mại ngăn cách hai người, cô không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám tưởng tượng ra gương mặt anh lúc này như thế nào.
Cô chỉ có thể nhắm mắt, khẽ run trong ngực anh, nhỏ giọng cầu xin: “Hoắc tiên sinh, tôi… Tôi tự mặc được…”
Khi đó hô hấp của Hoắc Lâm có vẻ nặng nề hơn mấy phần.
Một lát sau, không cho cô cơ hội phản kháng, trực tiếp quấn áo khoác quanh người cô, sau đó bế cô lên.
Cô đương nhiên không chịu, giãy dụa đòi xuống.
Anh chỉ nhẹ nhàng hăm dọa: “Cử động thêm chút nữa là tôi lấy lại áo khoác đó, cô tự về được không.” Sau đó cô lập tức bất động.
Hơn nữa còn chủ động giấu mặt vào lồng ngực anh.
Dù sao…
Nếu như không ai trông thấy mặt cô, thì có thể sẽ bùng nổ xì căng đan Hoắc Lâm và “Cô gái bí ẩn”.
Nhưng nếu mặt cô bị lộ ra…
Cô thật sự không dám tưởng tượng về sau sẽ như thế nào nữa.
Nghĩ đến đây, Nam Từ hơi bần thần, sau khi xe đi được một đoạn, đồng thời cũng yên tĩnh hơn, cô bắt đầu giãy dụa, muốn thoát khỏi lồng ngực Hoắc Lâm.
Anh không thả, mà còn ôm cô chặt hơn.
“Làm gì?”
Cô nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn anh một cách đáng thương.
“Hoắc tiên sinh, tôi muốn ngồi trên ghế.”
Lúc cô nói chuyện, trên gương mặt đầy sự cầu xin, ánh mắt mềm mại, giống như muốn dùng dáng vẻ này để anh buông tha mình.
Anh nhìn xem cô, ngón tay thon dài đặt nhẹ lên gương mặt cô.
“Muốn ngồi trên ghế?”
“Vâng.” Cô gật đầu.
“Không được.”
“…”
Cô lẳng lặng nhìn anh, giống như là đang im lặng phản đối.
Anh nhướng mày, ngón tay bắt đầu khẽ vuốt ve gương mặt cô.
“Trước đó cô còn hứa sẽ làm theo những gì tôi nói, bây giờ tôi mang cô ra ngoài được rồi thì tính giở trò sao?”
Nam Từ nghĩ nghĩ, lại quan sát sắc mặt anh, cảm thấy vẫn còn có thể thương lượng được với anh, lập tức mở miệng thăm dò: “Cái đó… Hoắc tiên sinh, trước đó tôi có nói là sẽ làm những gì ngài nói, nhưng chúng ta có thể thương lượng một chút được không?”
Hoắc Lâm nhìn con thỏ nhỏ trong ngực anh bắt đầu ra điều kiện với anh, chỉ hơi cười một tiếng.
“Thương lượng như thế nào.”
Nam Từ nghe xong lập tức cảm thấy có tinh thần.
Mâu thuẫn và sợ hãi trong lòng cũng tạm thời biến mất, chỉ đơn giản suy nghĩ một chút, nói: “Ngài không thể lấy tôi ra để bàn chuyện làm ăn của ngài, càng không thể bắt tôi làm những chuyện… Có hại đến nhà họ Nam.”
Cô biết người đàn ông này có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với nhà họ Nam, nhưng không có chuyện tuyệt đối.
Nhất là trong giới thương trường, lợi ích lúc nào cũng được đặt lên hàng đầu. Mặc dù Nam Từ lúc nào cũng muốn tìm cách thoát khỏi nhà họ Nam, nhưng nếu nhà họ Nam xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì càng tốt cho cô thoát khỏi đó… Nhưng hiện tại cho dù cô có ở nhà họ Nam một ngày, thì cũng là người nhà họ Nam, nếu như nhà họ Nam có chuyện gì, thì nhất định không thể là cô ra tay được.
Nếu không đến lúc đó, cô sẽ có kết cục cực kỳ thảm.
Hoắc Lâm thấy bộ dáng nghiêm túc của cô, trong lòng cảm thấy buồn cười, nghĩ nghĩ, lại dâng lên cảm giác muốn trêu đùa cô.
“Không một ai dám đặt điều kiện với tôi đâu.”
Ánh mắt của hai người giao nhau: “Nhưng cô là trường hợp ngoại lệ.”
“Cùng lắm thì tôi phá lệ vì cô.”
“Vậy cô phải cảm ơn tôi như thế nào đây?”