Lúc Nam Từ tỉnh lại, hai chân đã tê đến không còn cảm giác.
Cánh tay bên phải cũng bị ép cả đêm, lúc này cực kỳ đau.
Ngoài cửa sổ xe, sắc trời đã sáng, ánh nắng sáng sớm chiếu thẳng vào trong xe, cô nhíu nhíu mắt ráng chống lại ánh sáng, nhưng nhờ ánh nắng nên cô có chút tỉnh táo.
Ký ức trong đầu cô dừng lại lúc gặp Tần Dư trong quán bar, sau đó cô uống ly nước “Trái cây” anh ta đưa, sau đó lại bị lời nói của anh ta dọa sợ.
Tiếp đó cô cảm thấy đầu óc choáng váng như muốn ngất đi, đi vào toilet rửa mặt...
Rồi tiếp theo là sao?
Những chuyện sau này cô không tài nào nhớ nổi?
Mà bây giờ cô đang ở đâu đây?
Vừa nghĩ cô vừa muốn nhúc nhích cả cơ thể tê dại.
Nhưng lúc này cô mới nhúc nhích được cái đầu nhỏ, cả người ngây ngẩn.
Cảm giác này...
Cô hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nâng mí mắt.
Đập vào mắt cô là yết hầu của ai đó, sau đó cô hướng ánh mắt lên trên, là đường cong xinh đẹp của cái cằm.
Sau đó...
Chính là gương mặt lạnh lùng kia.
Lúc này đối phương đang ngủ, con mắt khẽ nhắm, mặt không cảm xúc, nhưng hai đầu lông mày vẫn có mấy phần khí thế bức người.
Do ánh nắng chiếu vào xe quá gắt, cho nên cô vẫn chưa kịp nhận ra người đang ôm mình là ai.
Đợi đến khi ánh mắt cô tỉnh táo, cô mới thấy rõ người này là ai, khiến cô sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Chuyện gì xảy ra? Sao cô lại ở cùng Hoắc Lâm?
Cô nhớ rõ hôm qua đâu có gặp được Hoắc Lâm, sao bây giờ lại tỉnh ngủ trong lồng ngực anh?
Nam Từ cảm thấy mình bị dọa sợ đến mức mất năng lực suy nghĩ, cô thậm chí không dám động đậy, sợ hành động của cô khiến anh tỉnh dậy.
Nhưng...
Cứ tiếp tục nằm trong lòng anh cũng không đưược.
Hoắc Lâm sớm muộn gì cũng tỉnh, đến lúc đó không biết sẽ hù dọa cô như thế nào.
Mặc dù cô tò mò tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như phải hỏi anh, thì thà cô im lặng còn hơn.
Ngưng một lát, cô bắt đầu thử di chuyển người.
Nhưng ai mà biết, cô vừa mới dịch chuyển một tí, còn chưa nhướn người ra ngoài thì đã bị bàn tay bên hông cô xiết chặt.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô lại đột nhiên dính sát vào lồng ngực anh.
Lúc Hoắc Lâm mở miệng, tiếng nói còn trầm thấp hơn ngày thường mấy phần.
“Muốn trốn sao?”
“...”
Nam Từ không dám ngẩng đầu, trong đầu tính toán phải mở miệng như thế nào.
Nhưng tuổi cô còn rất trẻ, cũng chưa trải qua những chuyện như thế nào, nên lúc này càng nghĩ càng đau đầu, biểu lộ bất an cũng lộ ra bên ngoài.
Hoắc Lâm nhìn thấy hết tất cả, nhíu nhíu mày, đưa tay nắm cằm cô, xoay mặt cô qua.
“Sao? Đang nghĩ lý do để lừa tôi hả?”
Nói xong, anh hơi cúi người về phía trước, gương mặt tuấn tú mê người gần sát gương mặt cô.
Trên người anh mang theo chút mùi đàn hương, khi cô hít thở thì mùi của anh tràn đầy trong khoang mũi cô.
“Tôi cho cô biết.” Anh nhẹ nhàng mở miệng, con ngươi thâm thúy giống như đang nhìn một con mồi, “Đừng cho là mình giỏi.”
Nam Từ cực kỳ sợ hãi, nhất là khi tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, lại bị anh một mực nhốt chặt trong ngực.
Cô cũng hiểu bây giờ không phải lúc để sợ hãi, cô phải đối mặt với người đàn ông đáng sợ này.
Dựa vào kinh nghiệm đối mặt vài lần với Hoắc Lâm, cô biết nếu như cô càng sợ hãi...
Thì anh càng hưng phấn, càng thích thú.
Đối mặt với loại người không bình thường như anh, cô phải ép buộc bản thân bình tĩnh.
Cô hít sâu một hơi, giương mắt nhìn anh.
“Hoắc tiên sinh, tôi... Tôi không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì, ngài có thể nói cho tôi biết được không?”
Giờ phút này mặc dù cô hơi run, nhưng dáng vẻ lại hoàn toàn khác biệt tối hôm qua.
Trong lòng Hoắc Lâm có tiếc nuối, nhưng nhìn thấy bộ dáng giả vờ tỉnh táo của cô, lại không nhịn được ý định muốn trêu chọc cô.
Thế là anh liếc cô, nói: “Cô uống nhiều quá, gặp tôi ở cửa quán bar, ôm chân tôi nói thích tôi, muốn hôn tôi.”
“Không bao giờ!”
Nam Từ không do dự giây nào, mở miệng phủ nhận.
Hoắc Lâm nheo nheo mắt.
“Đúng là cô không nói thích tôi, mà là đánh tôi, nói tôi đáng sợ, muốn tránh xa tôi.”
Lần này Nam Từ có chút không tin lắm, nhưng dù sao cô bị say, cho nên những lời này có lẽ xuất phát từ nội tâm, mà đó chính là những gì trong thâm tâm cô nghĩ, chính là cảm giác sợ hãi anh...
Thấy cô không trả lời, biểu lộ trên gương mặt anh trong nháy mắt biến hóa, đuôi lông mày anh có chút nhướn lên.
Lúc mở miệng, nét mặt của anh trở lại dáng vẻ ưu nhã như ngày thường.
“Tôi đoán đúng rồi chứ.”
“...” Đoán đúng? Vậy anh đang lừa cô sao?
“Tôi thích cô bé như thế, vậy mà cô bé lại chán ghét tôi sao, tôi cũng quá đáng thương đi.”
Hoắc Lâm vừa nói vừa làm bộ thở dài, nếu như không phải vẻ mặt anh không thay đổi, chỉ nghe giọng nói không thì Nam Từ cũng muốn tin là thật.
Anh cũng không để ý đến phản ứng của cô, mà kéo đầu cô dựa vào lồng ngực mình, bàn tay khẽ xoa lên mái tóc cô.
Mái tóc cô mềm mại lại thơm mùi dầu gội, anh cứ khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô, động tác cực kỳ dịu dàng.
“Con người của tôi, đối với người uy hiếp tôi, chưa từng hạ thủ lưu tình. Còn đối với người tổn thương tôi, thì càng phải như vậy.”
“Bé con, cô nói xem, cô khiến tôi bị tổn thương, thì tôi nên phạt cô như thế nào đây?”
Bàn tay anh dừng lại nơi cổ cô, lòng bàn tay hơi lạnh bao trùm lấy làn da nhẵn nhụi của cô, động mạch cổ ấp ám nhảy lên trong lòng bàn tay anh.
Anh cúi đầu xuống, đôi môi mỏng gần sát bên tai cô, giọng nói của anh như có như không khuếch tán bên tai cô.
“Cái cổ xinh đẹp như vậy có nên bẻ gãy không nhỉ?”
Nam Từ bị dọa đến mức khẽ run rẩy, trong nháy mắt cô bắt đầu tưởng tượng ra cảnh máu chảy ồ ạt vì cổ bị bẻ gãy, cô không ngừng rùng mình, thân thể cũng bắt đầu giãy dụa mãnh liệt.
Hoắc Lâm mở miệng dọa cô, chính là muốn nhìn thấy cô bày ra dáng vẻ giãy dụa bất lực.
Thậm chí còn âm thầm nghĩ nếu như bộ dáng cô có thể giống như trong quán bar tối hôm qua, ánh mắt mơ màng nhìn anh thì càng tốt hơn.
Cho nên anh ngồi ở đó, trừ việc bàn tay bên eo cô càng lúc càng dùng sức, thì không làm gì khác, thậm chí cả vẻ mặt cũng không thay đổi.
Nhưng dần dần hô hấp của anh bắt đầu nặng hơn, yết hầu cũng nhấp nhô hai lần.
“Đừng nhúc nhích.”
Nam Từ làm gì còn tâm trí nghe, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng trốn thoát khỏi anh, sau đó sẽ trốn anh xa thật xa, không gặp mặt anh càng tốt.
Thấy cô không nghe lời anh, còn đang ra sức giãy dụa, khuôn mặt anh bắt đầu lộ ra vẻ khó chịu.
“Nếu cử động nữa là tôi bẻ gãy cổ cô đó!”
Uy hiếp quả nhiên cực kỳ hữu hiệu, cô dần dần dừng lại, nhưng cảm xúc vẫn không thể khống chế nổi.
Lo sợ, đề phòng lúc này đều trở nên tủi thân, hốc mắt đỏ lên.
Hoắc Lâm nắm vuốt cằm cô, nâng đầu cô lên, lập tức nhìn thấy ánh mắt đầy sương mù đầy mông lung.
Điều không giống nhất chính là tối hôm qua đôi mắt này mang theo vẻ ngây thơ cùng men say.
Bây giờ lại là tủi thân và lên án.
Nhưng chẳng biết tại sao anh lại cảm thấy lúc này cô còn hấp dẫn hơn hôm qua.
Một lát sau, anh lạnh mặt ra lệnh.
“Xuống xe.”
Nam Từ như được ơn đại xá, vội vàng mở cửa nhảy xuống xe, chạy trối chết không quay đầu lại nhìn.
Hoắc Lâm đưa mắt nhìn cô chạy đi, sắc mặt lạnh lùng chưa khôi phục lại.
Anh lẳng lặng rủ mắt, tầm mắt chuyển đến bụng dưới eo mình.
Nhìn thấy giữa hai chân mình có một khối u lên khiến anh nhăn mày.
Đây là lần đầu tiên anh bị một người con gái khiến anh chật vật như vậy.
Mà đối phương lại là một con nhóc không có một tí quyến rũ của phụ nữ.
Nếu như đám bạn anh mà biết thì chắc chắn sẽ cười anh.
Trợ lý và tài xế cả đêm đứng cách đó không xa chờ lệnh, lúc này thấy Nam Từ rời đi, trợ lý vội vàng tiến lên gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, nửa khuôn mặt Hoắc Lâm lộ ra, anh không cử động, trực tiếp mở miệng hỏi: “Người đâu?”
Trợ lý lập tức hiểu ý, vẫy tay với tài xế, tài xế dẫn một người đàn ông tới.
Người đó chính là người chụp lén ngày hôm qua, lúc này thấy Hoắc Lâm, đoán chắc chắn là người có thế lực, hai chân lập tức mềm nhũn.
“Tiên sinh, tôi…”
Hoắc Lâm cắt ngang lời hắn: “Ai phái mày đến?”
Người kia nghẹn họng, dừng một chút: “Tôi cũng không biết rõ là ai, nhưng người đó là nữ.”
Hoắc Lâm yên lặng trong chốc lát, quay đầu hỏi trợ lý: “Kiểm tra ảnh chụp chưa?”
“Rồi ạ, chỉ vài bức ảnh chụp ngài và Nam nhị tiểu thư… Thân mật, còn lại không có gì hết.”
Hoắc Lâm rủ mắt, biểu lộ trở nên hứng thú.
“Đưa tôi xem.”
Trợ lý nghe xong, bận bịu lấy máy ảnh đã tịch thu được đưa cho Hoắc Lâm.
Người kia chụp mấy chục tấm, mà nhân vật chính là anh và cô nhóc kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia giống như ngày hôm qua, trong màn hình mang theo sự ngây thơ và men say, nhìn qua cũng khiến người ta muốn bắt nạt.
Cuối cùng, anh giao lại máy ảnh cho trợ lý.
“Sao chép tất cả ảnh chụp.”
“Vâng, sau khi sao chép sẽ trực tiếp xóa bỏ đi chứ ạ?”
“Không cần.” Hoắc Lâm nhìn sang người chụp ảnh, “Hắn lãng phí thời gian nhiều như vậy, không nên để hắn về tay không.”
“…”
Trợ lý không dám làm trái, vội vàng lấy laptop sao chép tất cả ảnh.
Sau khi làm xong mọi thứ, Hoắc Lâm gọi trợ lý trả máy ảnh cho đối phương, còn nói: “Thả người.”
Anh nói nhưng ánh mắt lại nhìn người chụp ảnh, nở một nụ cười cực kỳ nhã nhặn.
“Nhưng tôi biết cậu là người thông minh, biết chuyện gì nên nói và chuyện gì không nên nói, cậu biết rõ đúng không?”
Anh còn đang cười, nhưng người kia đã cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Kỳ thật việc này không phải được giao cho hắn, người thuê tìm anh trai hắn, nhưng anh trai hắn đang bận chăm sóc chị dâu, cho nên việc này mới đến tay hắn.
Hắn vừa mới vào thế giới này chưa được bao lâu, vẫn chưa hiểu rõ hết về các gia tộc, nhưng cứ cho là hắn chưa hiểu rõ, thì cũng không khó nhìn ra người đàn ông trước mắt này chắc chắn không phải người lương thiện.
Cho nên hắn không ngừng gật gật đầu.
“Hôm nay tôi chưa từng gặp qua ngài, cũng chưa từng nói chuyện gì với ngài, tôi đã nhận tiền, nên trực tiếp giao ảnh cho người ta, không cần nói bậy gì hết!”
Ý cười nơi khóe miệng Hoắc Lâm dần sâu hơn: “Tốt, thông minh lắm.”
Tác giả có lời muốn nói:
Một vài năm sau.
Tiểu Từ: Năm đó anh đòi bẻ cổ em anh có nhớ không?
Tam thiếu: Không, em nói ai vậy? Anh á? Làm gì có chuyện đó! Chắc chắn không phải anh đâu!
Tiểu Từ: …