Edit: LinBeta: Mễ Mễ======================================
Vân Tranh siết chặt tay, đồng thời cũng nhanh chóng thả lỏng.
Trước mặt là đối tượng mà cô cấp thiết muốn hợp tác, không thể vì đối phương khinh rẻ mà nổi điên được, phần nhẫn nại này cô vẫn còn có.
Hơn nữa, thời điểm Đường Dịch còn là người mới, cô cũng đã nhiều lần nghiêm khắc răn dạy anh. Khi ấy cô điên lên, lời nói rất khó nghe, điểm này chính cô rõ ràng nhất.
Bây giờ Đường Dịch chỉ dùng đôi ba câu chế nhạo cô mà thôi, cô cũng không cần quá để tâm.
Sau khi ổn định thân thể, cô ngồi cạnh bên Đường Dịch, giải thích: " Chỉ là không còn để tóc mái nữa thôi."
"Ừm" Đường Dịch gật gật đầu, giống như thật sự tin tưởng.
"Cậu đang muốn đi đâu sao?"
"Chị nghĩ có trùng hợp như vậy không?" Đường Dịch hỏi Vân Tranh, đồng thời nở nụ cười.
Vân Tranh không thể không thừa nhận, khi Đường Dịch trả lời, trong phút chốc cô có chút rung động.
Đường Dịch này, trên người luôn mang theo một thân tà khí,nhìn kiểu gì cũng có chút hư hỏng, xấu xa, thế nhưng nhan sắc lại cố tình giúp cậu ta ghi điểm.
Câu được không ít tâm hồn thiếu nữ của các cô gái, cùng với hình mẫu nam lý tưởng không giống nhau. Thế nhưng ở thời kỳ thanh xuân,phần lớn sẽ thích kiểu nam thần mang theo chút xấu xa như thế này, ảo tưởng họ có thể bảo vệ mình, chỉ một lòng dành cho mình.
Khi Đường Dịch mỉm cười, lúc nào cũng vô cùng cuốn hút, nhấp môi, khóe miệng giơ lên, đôi mắt nhìn đối phương, lại không quên mang theo hương vị lưu manh nhã nhặn đó của mình, dù chỉ là một ánh nhìn, trái tim cũng sẽ đập thình thịch.
Cậu luôn ung dung tự tin, trong mắt đong đầy một lớp sương mù nguy hiểm, đủ để mê hoặc nhân gian.
Lúc đầu, Vân Tranh khăng khăng chọn người không hề có kinh nghiệm như Đường Dịch làm vai phụ quan trọng trong phim của mình, cũng chính vì điều này. Lúc đó, trên hành lang của Tòa kinh kịch quốc gia, cô bắt gặp Đường Dịch vì đi trễ mà bị phạt đứng ở ngoài, tuy chỉ là một cái liếc mắt, nhưng cô biết mình đã quyết định rồi, chẳng thể chọn người khác được nữa.
Hàm ý trong câu trả lời của Đường Dịch rất dễ hiểu, hiển nhiên là chĩa mũi nhọn về phía cô.
Xem ra Đường Dịch cũng không phải là người không biết tốt xấu như thế, còn đặc biệt đến tiễn cô, điều này khiến cô lại nhen nhóm lên một chút hy vọng, vì thế thăm dò Đường Dịch: "Kịch bản đó của tôi anh đã xem qua chưa?"
"Ừm? Kịch bản?" Đường Dịch tựa hồ không rõ chuyện này, có phần kinh ngạc hỏi lại.
"Đúng vậy, tôi hy vọng cậu có thể đảm nhận vai nam chính trong kịch bản của tôi, bộ này là một bộ...." Vân Tranh bắt đầu giới thiệu kịch bản của mình.
Cô chú ý tới, trong lúc cô nói chuyện, Đường Dịch nhìn thoáng qua phía quản lý Trương đang lái xe, nháy mắt hiểu ra sự việc vừa trải qua, có chút thất vọng mở miệng:"Hóa ra chị đến đây vì chuyện này."
"Ừm, đúng vậy, không biết cậu có hứng thú hay không?"
"Nó trùng với lịch trình của tôi rồi." Đường Dịch trực tiếp cự tuyệt, cùng quản lý Trương đã nói giống hệt nhau. Hai người hẳn là chưa từng thương lượng, lại nói ra cùng một lý do, xem ra là thật sự trùng lịch trình.
"Việc này có thể thương lượng được."
Đường Dịch quét mắt nhìn Vân Tranh, vươn tay lấy cuốn kịch bản cô đang cầm, mở ra nhìn thoáng qua, lúc nhìn đến thù lao đóng phim, động tác tạm ngưng một lúc, rồi rất nhanh bình thường lại, tiếp tục xem.
"Tôi cũng có thể trình bày nội dung kịch bản một lần cho cậu." Vân Tranh nhanh nhảu tranh thủ cơ hội.
Đường Dịch đột nhiên gập lại cuốn kịch bản, xê dịch thân mình, dựa gần hơn về phía Vân Tranh, ở bên tai cô nhỏ giọng:" Thuyết phục em đi."
Đường Dịch rất cao,chiều cao 1m88, là nam thần chân dài nổi danh trong làng giải trí.
Không gian chiếc xe thương vụ này của anh rất rộng rãi, nhưng anh lại cố tình nghiêng người trên ghế, rất giống người không xương không cốt. Cứ dựa vào như vậy, thân thể nép sát vào trên người Vân Tranh, chân duỗi thẳng phía trước, giống như phải kiềm chế rất nhiều.
Khi Đường Dịch nói chuyện luôn dán lên tai cô, trong miệng thở ra khí nóng, khiến vài sợi tóc mai nơi thái dương cô khẽ đong đưa, chạm tới gò má,cũng không rõ là do hơi thở ấm nóng hay bởi làn tóc mai lay động khiến sườn mặt cùng lỗ tai cô râm ran ngứa.
Giọng nói của cậu ta rất êm tai, tựa như âm thanh radio lúc đêm khuya,phát thanh viên ôn nhu kể lại những mảnh chuyện tình cũ, thanh âm mị hoặc từ tính, làm tinh thần Vân Tranh tỉnh táo lại.
"Kịch bản này tốn rất nhiều thời gian..." Vân Tranh bắt đầu giới thiệu kịch bản.
"Sụyt, đừng để anh ấy nghe thấy." Đường Dịch lại lần nữa thì thầm với Vân Tranh, dùng mắt ra hiệu,như thể thật sự không muốn để quản lý Trương nghe thấy.
Vân Tranh lập tức hiểu ra.
Người từ chối cô chắc hẳn là quản lý Trương, Đường Dịch căn bản không biết chuyện cô tới mời anh đóng vai nam chính. Phòng làm việc....Đường Dịch không phải là ông chủ sao? Nói như vậy, hiện tại Đường Dịch vẫn phải tuân thủ theo những sắp xếp của quản lý? Trong lúc Vân Tranh còn đang kinh ngạc, Đường Dịch nâng cổ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ của mình nhắc nhở:" Chị chỉ có thời gian 5 phút, sau đó tôi còn có việc.'
Vì thế Vân Tranh lập tức tiến gần về phía bên người Đường Dịch,nhỏ giọng nói với anh:" Kịch bản này chúng tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi, do tôi làm đạo diễn..."Đường Dịch có vẻ rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của cô,vì vậy kiên nhẫn lắng nghe Vân Tranh giảng giải,thỉnh thoảng gật đầu theo.Sau đó vươn tay, quấn lấy một lọn tóc của cô,dùng ngón tay thưởng thức.
Quản lý Trương trong lúc đang chờ đèn đỏ, điều chỉnh gương chiếu hậu một chút, liền nhìn thấy hai người phía sau đang dính chặt lấy nhau,nhỏ giọng thầm thì điều gì đó,Đường Dịch còn đang nghịch tóc cô, bộ dáng rất thân mật.
Anh không nhịn được chửi thầm một tiếng, sau đó mở nhạc trong xe lên.
Sau khi quản lý Trương mở nhạc, Vân Tranh thở nhẹ một hơi, rốt cuộc cũng có thể nói to hơn một chút, vì thế cách Đường Dịch ra thêm một khoảng.
Đường Dịch cũng điều chỉnh tư thế theo, tâm tình đột nhiên khó chịu,há miệng thở dốc muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra.
"Cậu còn vấn đề gì không? Có thể trực tiếp hỏi tôi."
"Không có, chỉ là em phải về rồi."Đường Dịch trả lời.
"Vậy... Có thể cho tôi xuống xe ở đây, chừng nào cậu có thời gian, chúng ta hẹn nhau được không, lần sau tôi sẽ liên lạc với anh."
Đường Dịch lôi điện thoại ra,mở WeChat, dơ ra mã QR:" Thêm em."
"À, được" Vân Tranh lập tức lấy điện thoại ra quét mã thêm Đường Dịch làm bạn tốt.
"Trương ca, dừng xe". Đường Dịch hô lên một tiếng.
Quản lý Trương lập tức dừng xe lại, Vân Tranh thức thời xuống xe, đứng vào lề đường, thời điểm đóng cửa xe đột nhiên mới nhận ra một vấn đề kỳ quái.
Tại sao quản lý lại phải làm lái xe?
Trợ lý sinh họat thường ngày của Đường Dịch cũng không mang theo.
Tuy vậy cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ đứng tại chỗ xem đây là nơi nào, tìm xem có tuyến xe bus nào có thể về nhà không.
Không lâu sau, có một chiếc xe dừng lại ngay trước mặt Vân Tranh, người trên ghế lái bước xuống,đi tới trước mặt Vân Tranh, cho cô xem thẻ công tác của mình: "Xin chào đạo diễn Vân, tôi là trợ lý của anh Đường Dịch,một lát nữa anh ấy có việc bận, tôi đến đưa cô về nhà."
Vân Tranh kinh ngạc nhìn nam sinh hai mươi tuổi trước mắt, dáng vẻ cũng không tồi, xem ra cũng là một người hiền lành, ấn tượng đầu tiên mang đến cho người ta cảm giác rất có thiện cảm.
Cô nhìn thẻ công tác của cậu, đúng là trợ lý của phòng làm việc, tên Trịnh Cẩn Du.
"Ồ, chào cậu" Vân Tranh phục hồi lại tinh thần, chào hỏi Trịnh Cẩn Du, hơn nữa còn cười với cậu ta.
Trịnh Cẩn Du đã từng được nghe qua đại danh của vị đạo diễn cực kỳ xinh đẹp Vân Tranh này.
Ban đầu khi nghe về danh xưng này, cậu cũng chỉ nghĩ là một thủ đoạn marketing. Trong cái vòng luẩn quẩn mà nữ ít hay phụ nữ nhan sắc bình thường này, có thể xuất hiện một người không tồi, đều có thể xưng là Tây Thi.
Sau này nhìn thấy ảnh chụp của Vân Tranh, cũng chỉ xem như hiệu quả của photoshop.
Không nghĩ rằng sau khi nhìn thấy người thật, thế nhưng trong nháy mắt cậu bị rung động, quả thật xinh đẹp bội phần, cho dù đứng trong cả đám người vẫn có thể tỏa sáng lấp lánh, khiến người ta không thể bỏ qua sự xinh đẹp này.
Cậu rất nhanh hồi phục lại tinh thần, sợ Đường Dịch phát hiện sẽ tức giận, lập tức quay đầu.
Hai người mau chóng lên xe, Vân Tranh ngồi ở ghế sau, cũng là một loại tự bảo vệ mình.
Trịnh Cẩn Du không để ý, trực tiếp lái xe, dùng bản đồ tìm vị trí nhà cô, đưa Vân Tranh về nhà.
Hóa ra là như vậy.......
Đường Dịch có việc riêng của mình, chỉ có thể nói chuyện với cô 5 phút, sau đó phải quay trở về.Chính vì thế mới để quản lý Trương lái xe, để trợ lý của mình lái một chiếc khác theo sau.
Vân Tranh xuống xe của Đường Dịch, trợ lý của Đường Dịch lại lái xe đưa Vân Tranh về nhà.
Không nghĩ tới Đường Dịch còn suy nghĩ cẩn thận như thế, điều này khiến cô cảm thấy Đường Dịch cũng rất dễ ở chung. Đã mấy năm trôi qua, tuy nhân khí Đường Dịch cao hơn trước, nhưng cũng không dùng danh tiếng đùa bỡn người khác, không quên nguồn gốc, điều này khiến cô cảm động.
Phỏng chừng cũng không làm khó cô, nói không chừng chuyện hợp tác này có thể thành công.
Về đến nhà cô vẫn cần một lúc nữa, Vân Tranh lấy điện thoại ra xem thông tin của Đường Dịch.
Ảnh đại diện là ảnh chụp của Đường Dịch, đeo kính mắt viền vàng, đầu hơi cúi xuống phía trước, kính mắt treo hờ phía trên mũi, chuẩn hình tượng một badboy. Ánh mắt anh có tính xâm lược rất mạnh,khiến cô u mê trong chốc lát.
Tên Wechat của anh rất đơn giản, chính là Đường Dịch, thông tin toàn bộ trống rỗng.
Cô lại mở vòng bạn bè của Đường Dịch xem, phát hiện Đường Dịch đã cài đặt thời gian, thời gian đầu trên vòng bạn bè đều không xem được.
Trạng thái mới nhất, được tải lên từ nửa tháng trước, là bức ảnh chụp bởi một papazazi nổi tiếng trong giới, dòng trạng thái trên đó viết: "Khoảnh khắc đó, chúng tôi thấy nhau."
Vân Tranh không nhịn được,"Xì" cười một tiếng, vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Trịnh Cẩn Du không để ý, lúc này mới tiếp tục cúi đầu xem di động, sợ người khác nghĩ cô bị bệnh thần kinh.
Gần tới nhà Vân Tranh, Trịnh Cẩn Du hỏi:" Vân đạo, có cần kiêng dè gì không ạ?"
Ý của câu hỏi này chính là, gần nhà cô có papazazi hay không, xe Đường Dịch đưa cô về, vẫn là nên kiêng dè một chút thì tốt hơn.
Cô vẫn còn xấu hổ, sau khi minh tinh hết thời, nói không chừng còn một vài fan luyến tiếc.
Nhưng còn đạo diễn lỗi thời không có tác phầm lớn thì sao?
Ai còn theo cô ta làm gì?
Nhưng mà,vì để không tăng thêm phiền toái cho Đường Dịch,Vân Tranh vẫn nói: "Dừng giúp tôi ở ngã tư đường kia đi, tôi đi bộ một đoạn, cảm ơn cậu nhiều."
"Dạ vâng."Trịnh Cẩn Du tựa hồ rất dễ tính,lập tức đồng ý.
Vân Tranh xuống xe,tâm tình vui vẻ bước nhanh về nhà, đột nhiên cảm thấy đối với tác phẩm mới tràn đầy hi vọng. Cô không khỏi nhanh chân thêm mấy bước, giày cao gót dẫm trên mặt đất phát ra tiếng "đát đát đát".
Trịnh Cẩn Du lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Đường Dịch báo cáo công việc: Đã đưa đạo diễn Vân về tận nhà ạ.
Đường Dịch: Ờ.
===================================
Mễ:
Chao xìn mọi người, tui là beta bộ này nè, có lẽ sẽ có một vài bạn khó hiểu về phần xưng hô của nam9. Thì bên mình xác định là lúc có người khác thì là tôi-chị, lúc không ai để ý, ở gần thì để là chị-em. Huhuhu nó soft qué chòi oi, lúc đầu mình nhận vì cái phần giới thiệu nhưng mà không nghĩ ngọt đến dư lày luôn huhuhuhuNote: Trong quá trình beta nếu có vấn đề sai sót mong mọi người bỏ qua ạ, mọi người có thể góp ý trong phần comment nhé, tụi mình sẽ xem xét và chỉnh sửa, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ (づ ̄ 3 ̄)づ