Edit: Mochie
Beta:
======================================
Vân Tranh đã từng tưởng tượng một ngày nào đó mình sẽ yêu, có thể tay trong tay bước xuống phố cùng một nửa kia của mình, cuối cùng mỉm cười với nhau và hôn nhau dưới ánh trăng...
Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ rằng nụ hôn đầu của mình sẽ diễn ra trong một hoàn cảnh như thế này
Trong phòng họp lúc này chỉ có hai người, điều hòa không khí thổi liên tục, phảng phất có chút mát lạnh, tóc bay phất phới trên vai, một vài sợi còn vương trên viền áo khoác của anh.
Người đàn ông trước mặt cô có dáng người cao ráo, khi anh cúi người xuống khi hôn cô ấy. Lúc này anh tiến xa hơn, tay anh vòng qua eo cô.
Cô vô thức muốn đẩy Đường Dịch ra, đưa hai tay lên ngực Đường Dịch, mạnh mẽ đẩy ra. Cảm nhận được sự từ chối của cô, Đường Dịch cũng không có lùi về phía sau, mà là xoay người, để cho thân thể dựa vào cửa phòng họp.
Hơi thở của Đường Dịch bao quanh cô, chiếc lưỡi mềm mại từ từ xâm nhập vào trong miệng với thái độ cương quyết không cho cho cô cự tuyệt.
Nụ hôn của anh có một một chút ngọt ngào. Cô vô thức nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Đường Dịch, phát hiện anh nhắm mắt lại, cô có thể nhìn thấy hàng lông mi dài của anh.
Nụ hôn đầu của cô theo một cách kỳ diệu đã được trao cho Đường Dịch.
Cô cảm thấy mọi thứ đều là hư ảo, nếu không Đường Dịch sao có thể làm ra chuyện như vậy? Đường Dịch trong ấn tượng của cô không phải như thế này.
Cuối cùng, Đường Dịch buông cô ra, một tay dựa vào tấm cửa ngăn cô thoát ra, một tay lau môi, sau đó nhếch mép hỏi: “Có được hay không?”
“Là của nụ hôn của cậu hay hành động của cậu? “Vân Tranh hoang mang nói.
“Em đang nói đến kỹ thuật hôn.”
“Uh..” Vân Tranh cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, có chút bối rối không biết Đường Dịch đang tán tỉnh cô, hay chỉ đang thảo luận về diễn xuất. Ngoài ra suy nghĩ còn chưa khôi phục hoàn toàn nên vẫn có chút không phản ứng kịp.
“Kỹ năng diễn xuất, lời thoại và biểu cảm của em đều do chị truyền cảm hứng.” Đường Dịch nói lại và nói về những thứ khác.
“Có vẻ như vậy.” Khi Vân Tranh tiếp cận Đường Dịch để diễn, anh ta mới chỉ là sinh viên năm nhất và chưa được đào tạo.
"Vì vậy, chị phải có trách nhiệm đến cùng. Em không thể ra ngoài và làm cho chị xấu hổ có đúng không?" "
Chuyện này có liên quan gì đến nhau không không?
Nhưng em chưa từng quan hệ và chưa bao giờ hôn ai. Hôn cũng không có, quan hệ tình dục càng không có kinh nghiệm, em sợ sẽ không chụp được nên chỉ có thể nhờ mọi người hướng dẫn thêm. " Khi Đường Dịch nói, ngón tay anh bôi lên môi Vân Tranh, lau đi độ ẩm trên mỗi cô.
“Tôi cũng không giỏi chuyện này.” Vân Tranh lập tức đẩy tay Đường Dịch ra.
“Không sao, chúng ta từ từ luyện tập cũng được”
“Từ từ luyện tập?!”
Đường Dịch không trả lời, quay lại chỗ ngồi của Vân Tranh, cầm túi xách lên, hỏi: “Chị có son môi trong túi không?”
"Có."
“ Em có thể mở nó ra không? “Anh nói, cầm chiếc túi của cô lên và lắc nó.
Vân Tranh lấy mu bàn tay chà chà môi, sau đó trả lời: “Không có gì kì lạ trong đó nên cậu cứ lấy đi.”
Đường Dịch mở túi Vân Tranh ra, lấy thỏi son ra, mở nắp, vặn ra nói với Vân Tranh, “Chị lại đây.”
Vân Tranh đưa tay ra đón lấy, nhưng bị Đường Dịch tránh ra, nắm lấy tay cô, kéo cô về phía anh. Anh đang ngồi ở bàn hội nghị, nghiêng người tô son cho Vân Chính.
Vân Tranh hơi khó xử, nhưng cuối cùng cô cũng đồng ý và hợp tác mở miệng. Cô không biết tại sao, nhưng cô không thể từ chối Đường Dịch.
Động tác của Đường Dịch rất cẩn thận, đây cũng là lần đầu tiên anh thoa son cho một cô gái, sợ tô lem lên nên cúi đầu, rất gần Vân Tranh.
Vào lúc này, cửa phòng họp được đẩy ra, Hà Ức Hạ bước vào hỏi: “Xong chưa?”
Sau khi nhìn một lượt, anh đóng cửa “rầm” và nói: “Tôi sẽ chờ ngoài cửa.”
Đường Dịch thật sự cũng có chút luống cuống tay chân bị Hà Ức Hạ nhìn thấy liền trở nên căng thẳng, trực tiếp đậy lại nắp son, liền nghe thấy Vân Tranh hét lên
Vân Tranh nhanh chóng giật lấy thỏi son, chỉ thấy thỏi son không vặn xuống lại nên đầu bị đập nát.
Anh bị tiếng hét của Vân Tranh làm cho giật mình, cả người sững sờ, sau đó nói: “Em sẽ đền cây khác cho chị.”
Vân Tranh trừng mắt nhìn anh, xách túi rời khỏi phòng họp.
Hai người bước ra khỏi phòng họp, Hà Ức Hạ đến bên cạnh Vân Tranh, nắm lấy cánh tay của cô, vụng trộm hỏi: "Dữ dội vậy sao? Ta nghe thấy người hét lớn như vậy, kết thúc nhanh như vây?
Cô cầm cây son trên tay.
Hà Ức Hạ ngay lập tức hiểu ra, cười như một người đàn bà điên, và vẫn đang dậm chân tại chỗ, đoán rằng gạch lát nền vang lên.
Đoàn người về khách sạn, sau khi Vân Tranh ngồi xuống, liền chú ý tới Đường Dịch đang ngồi bên cạnh cô, quan sát Đường Dịch một hồi, cô thấy Đường Dịch làm gì cũng bình thường, rất bình tĩnh.
Nếu Đường Dịch là một tên lưu manh, thì Hà Ức Hạ cũng là một lựa chọn tốt, nhưng Đường Dịch và Hà Ức Hạ hiếm khi nói về kịch bản ngoại trừ kịch bản. Bạ𝙣 đa𝙣g đọc 𝙩𝗿𝙪yệ𝙣 𝙩ại ﹍ 𝙩𝗿ùm𝙩𝗿 𝙪yệ𝙣﹒V𝙣 ﹍
Cô luôn cảm thấy kỳ lạ.
Chẳng lẽ... Đường Dịch chỉ lưu manh ở nơi riêng tư?
Lúc này, trên bàn ăn bắt đầu bàn tán về thời gian khởi động, lịch trình và buổi thử giọng, Vân Tranh định thần lại và cùng nhau thảo luận với họ.
Cô ấy vẫn rất chuyên nghiệp về mặt đạo diễn, khi nói về việc sắp xếp những việc này, cô ấy cũng nói chuyện thoải mái, và sắp xếp thời gian hợp lý theo lịch trình khác nhau của từng diễn viên.
Tình hình của Đường Dịch rất phức tạp, giai đoạn trước yêu cầu anh cán diễn, và khi sắp kết thúc, anh ấy phải quay chương trình thực tế mùa mới TỐT NHẤT TỔN HỮU Xen kẽ ở giữa là ba xác nhận quảng cáo và hai tờ tạp chí.
Cán diễn ( gá xì), internet lưu hành ngữ, là chỉ những cái đó nghệ sĩ ở cùng thời gian tiếp chụp nhiều bộ diễn. Chính là một tổ diễn chụp xong nên đi nghỉ ngơi khi, còn chạy đến một cái khác phiến xưởng chụp một khác bộ diễn.
Đây là những thứ có thể được xác định ở hiện tại, và những thứ khác sẽ được bổ sung sau.
Vân Tranh đau đầu nhìn lịch trình và có chút băn khoăn.
“Ăn cơm trước đi.” Đường Dịch lau bộ đồ ăn và đũa trước mặt Vân Tranh, đưa cho cô
Sau đó,Vân Tranh mới nhìn vào bàn trong khi ăn, và thỉnh thoảng yêu cầu sắp xếp cụ thể.
Sau khi ăn xong, Nghê Tôn đột nhiên xuất hiện trong phòng riêng, lúc vào, anh thận trọng ngồi xuống, không hề quấy rầy họ hay ăn uống, chỉ đi theo sau.
“Đạo viên Vân, tôi có thể làm khách mời được không?” NghêTôn đột nhiên nói một câu như vậy.
Vân Tranh đương nhiên hy vọng rằng Nghê Tôn có thể xuất hiện với vai trò khách mời, điều này có nghĩa rằng cậu ta không cần tiền đóng phim mà cô còn có thể mượn sự nổi tiếng của cậu. Sự nổi tiếng của Nghê Tôn hiện vẫn rất cao, điều này thực sự rất hữu ích cho bộ phim.
“Kỹ năng diễn xuất của cậu chỉ có thể đóng vai xác sống” Đường Dịch nói thẳng.
Hà Ức Hạ không thể kìm lại được, "Xì" một tiếng bật cười.
Nghê Tôn đầu tiên là liếc nhìn Hà Ức Hạ, sau đó cầm điện thoại bắt đầu bấm màn hình, một lúc sau, điện thoại của Đường Dịch vang lên một tiếng nhắc nhở.
Trước mặt nữ thần cậu ta không mắng được ai, chỉ có thể trút giận vào điện thoại di động.
Cuối cùng, vấn đề về vai khách mời của Nghê Tôn vẫn chưa được hoàn tất, và Hà Ức Hạ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi trước vì nhận được cuộc gọi từ người đại diện của mình.
Nghê Tôn hối hận đến mức đánh trống ngực, nhưng không nói lời nào với nữ thần.
Đường Dịch định đưa Vân Tranh trở lại, nhưng Vân Tranh đã rời đi trước, vì vậy Đường Dịch chỉ có thể từ bỏ.
Cô ấy vốn dĩ bắt taxi và rời đi trước mặt Đường Dịch nhưng cô ấy lại đeo khẩu trang lên taxi, vén tóc, đội mũ rồi xuống xe taxi nửa chừng.
Sau khi quan sát cẩn thận trên đường đi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi xác nhận rằng không có tay săn ảnh nào.
Cô đi loanh quanh và đến một khách sạn nhỏ. Sau khi mở một căn phòng ngẫu nhiên, cô bước vào đó, khóa cửa phòng một mình và chặn cửa bằng một chiếc ghế sofa đơn.
Không thận trọng, tôi tắt đèn và chụp ảnh bằng camera của điện thoại di động, sau khi xác nhận mọi chuyện đã ổn, tôi vào phòng tắm để tắm.
Cô ấy sấy tóc và tập yoga trong phòng. Hơn 11 giờ đêm, cô ra cửa nhìn xung quanh thì thấy một vài chiếc thẻ nhỏ đã cắm vào khe cửa nên đưa tay ra lấy.
Sau khi trở lại giường quẹt Weibo một hồi, đợi một hồi, lại nhìn xung quanh, lại cầm thêm 3 tấm thẻ nhỏ, quay đầu đi đến bên giường, đặt mấy cái thẻ nhỏ vào chỗ cũ, cầm lấy một cái ảnh.
Mở WeChat lên, cô ấy gửi ảnh cho Đường Dịch, gõ: Muốn luyện vài vở kịch, có thể thử gọi điện thoại cho họ, chắc họ sẽ làm.