Chương 901: Thử nghiệm ma thuật
“Thật ra tên Tân Trạm này rất thông minh, nhanh như vậy mà đã phát hiện ra mấu chốt của vấn đề. Có điều nếu săn được huyễn thú dễ dàng như vậy thì chỉ có thần tiên mới làm được” Bồ Tùng Nhân cười lạnh tự nhủ thầm.
Trong chớp mắt mũi tên kia đã cảm vào thân thể của con huyễn thú khiến nó đau nhức, vô cùng lập tức nổi giận gào rống lên rồi thở phì phò hất bay Tân Trạm.
“Chính là ở đây”
Khi Tân Trạm quan sát thì thấy trong cơ thể của con huyễn thú có chín điểm phát sáng nên lập tức đứng lên đâm xuyên mũi tên qua đó nhưng lại không thể nào chạm vào được những điểm phát sáng ấy.
Tân Trạm nhíu mày, trong lòng trầm ngâm.
“Với lưỡng khí Tinh Thần này không phải là thời điểm tốt nhất để bắt giữ vì nó đang phát hiện có nguy hiểm tồn tại nên tự nhiên sẽ tránh né”
Nghĩ vậy nên Tân Trạm hơi ủ rũ vì ý tưởng trước đó của mình đã thất bại nhưng không vì vậy mà Tân Trạm buông tha cho nó, anh bắt đầu thi triển các cách khác nhau, cách nào cũng đều thử qua.
Cuối cùng đầu của con huyễn thú này cũng rớt xuống, luồng Khí tỉnh thần kia được ba người Tân Trạm hấp thu.
Bồ Tùng Nhân cũng không nói nhiều, mà tiếp tục dẫn họ đi tìm con huyễn thú thứ hai với sức mạnh như cũ Sau đó trong lúc chiến đấu thì Tân Trạm không hề tuyệt vọng nữa, anh giở các loại phương pháp và cách thức ra thi triển, mặc dù vẫn thất bại nhưng anh cũng không ngừng thử nghiệm.
“Tân Trạm thử cách nào thì Bồ Tùng Nhân đều đứng bên cạnh mỉa mai châm biếm cách đó.
Anh ta cười Tân Trạm không biết tự lượng sức mình, tự nhiên lại có ý đồ phá giải nhược điểm của con huyễn thú. Phải biết răng cho dù là tổ tông của nhiều vị thánh nhân cũng đều lấy sức mạnh để phá giải chứ không dùng cách của Tân Trạm bao giờ.
Bồ Tùng Nhân nghĩ con huyễn thú này hoàn toàn không có nhược điểm, Tân Trạm làm như vậy chỉ phí công vô ích “Đây là nơi thí luyện chuẩn bị bước lên cấp bậc cao nhất nên không có lý nào lại chỉ có thể sử dụng sức mạnh mà có thể qua cửa được” Lúc đó trong đầu Tân Trạm lóe lên suy nghĩ đó cực nhanh “Nếu ở cấp bậc cao nhất này đã säp xếp loại tỉnh khí đặc biệt này thì sẽ không phải để dành cho những người yếu sức vào thi đấu.
Cho nên muốn bắt được huyễn thú thì nhất định phải có cách nào đó, chỉ là chúng ta chưa tìm được mà thôi “Khi gặp nguy hiểm thì tinh khí trong cơ thể của con huyễn thú kia sẽ di chuyển, vậy nếu làm cho nó tưởng rằng không còn nguy hiểm nữa thì sẽ thế nào nhỉ?”
Đột nhiên hai mắt của Tân Trạm sáng lên như nghĩ ra điều gì đó khiến chỉ trong chớp mắt anh cảm thấy mọi thứ thật rõ ràng.
“Không cảm nhận được hoặc bị lừa, đây gọi là Tử Chú Thuật” Trong lòng Tân Trạm vui sướng đến nỗi tim anh đập thình thịch, trong chớp mắt anh đã suy nghĩ vấn đề một cách thông suốt. Đúng vậy, đó chính là mấu chốt của vấn đề.
Đột nhiên Tân Trạm ngồi xếp bằng ở trong không trung rồi bắt đầu luyện thử Tử Chú Thuật.
Vì thời gian cấp bách nên Tân Trạm dứt khoát không để lộ ra nhiều thiên địa căn nguyên khí mà nhanh chóng tăng tốc.
Diệp Thành và Lạc Việt Ban vô cùng tin tưởng Tần Trạm nên thấy anh đột nhiên tạm dừng chiến đấu thì không hề nghi ngờ mà vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ của họ.
Lần chiến đấu này Tần Trạm hoàn toàn không tham gia. Sau khi Tinh Thần huyễn thú tử vong thì Diệp Thành và Lạc Việt Ban mệt bở hơi tai mà thở hồng hộc rồi ngồi phịch xuống đất. Họ cảm giác không còn chút sức lực nào nữa, tay chân không thể nhúc nhích nổi.
“Các vị à, chỉ còn lại một cái đầu cuối cùng thôi. Chúng ta tiếp tục đi” Bồ Tùng Nhân cười tủm tỉm đi về phía họ.
“Tiếp tục con khỉ khô á. Ông đây mệt sắp đứt hơi rồi này” Lạc Việt Ban quay lại nói.
“Vậy là không đánh nữa hả? Nếu mấy người từ chối thì xem như giao kèo giữa chúng ta đã kết thúc.” Bồ Tùng Nhân cười với vẻ đắc ý.
Diệp Thành và Lạc Việt Ban hận đến nghiến răng nghiến lợi nghĩ tên Bồ Tùng Nhân này đúng là một kẻ xấu xa, rõ ràng là anh ta bực tức vì bị Tân Trạm gài bẫy nên bây giờ lại nương nhờ đến Tinh Thần huyễn thú mà quay lại hãm hại họ thêm lần nữa.
Nhưng bây giờ kêu hai người họ tiếp tục chiến đấu thì đúng thật là họ không còn chút sức lực nào nữa, lỡ như bị huyễn thú Tỉnh Thần kia làm bị thương thì càng mệt hơn nữa.
“Ai nói không đánh nữa chứ?”
Ngay lúc Bồ Tùng Nhân đang định cười nhạo họ thì đột nhiên Tân Trạm mở to mắt nói.
Bồ Tùng Nhân ngó qua thì phát hiện hai tròng mắt của Tân Trạm hiện lên một vệt sáng huyền ảo, Bồ Tùng Nhân định nói gì đó thì đột nhiên thấy cơ thể anh ta run lên rồi trong chớp mắt cảm giác như chính anh ta đang ở trong một bảo tàng linh thạch. Nơi này khiến cho người ta cảm giác như là nơi lộng lẫy xa hoa nhất trần đời.
Bồ Tùng Nhân cảm giác như chính anh ta đang bay trên một đám mây, nhịn không được mà vui cười hớn hở. Nhưng ngay sau đó thì Bồ Tùng Nhân giật mình thoát khỏi dòng ảo.
tưởng đó, mồ hôi trán anh ta vã ra như tắm.
Anh †a kinh ngạc nhìn Tân Trạm nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt của anh. Bồ Tùng Nhân không hiểu tên Tân Trạm này lại đột nhiên tu luyện môn phái gì mà tại sao nhìn vào ánh mắt của anh lại khiến người khác như: rơi vào một thế giới khác vậy.
“Tân Trạm, cậu ổn không đó?” Diệp Thành bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Dù sao thì tôi và Lạc Việt Ban chống đỡ không nổi nữa rồi”
“Lần này để tôi, hai người cứ yên tâm nghỉ ngơi đi”
Tân Trạm mỉm cười khi thấy được vẻ kinh ngạc của Bồ Tùng Nhân, lúc đó anh biết rằng anh đã tu luyện thành công Tử Chú Thuật rồi.
Mặc dù tên gọi của Tử Chú Thuật giống như là giết chết người khác nhưng thật ra bản chất của nó chỉ là một loại phương pháp khiến người khác sinh ra ảo giác để làm rối loạn ý thức của họ mà thôi “Được lắm, nếu cậu đã tự tin như vậy thì tôi sẽ theo cậu tới cùng để xem rốt cuộc cậu giỏi tới đâu” Bồ Tùng Nhân khẽ hừ nhẹ vẻ tức tối, anh ta vừa bị Tân Trạm chơi một vố nên hơi khó chịu.
Bồ Tùng Nhân chớp mắt nói: “Tôi phát hiện bên kia có đầu huyễn thú, chúng ta qua bên đó đi”
Tân Trạm nhìn anh ta với vẻ đăm chiêu, bốn người cùng nhau khởi hành bay khoảng mười phút thì Bồ Tùng Nhân chỉ chỉ tay xuống phía dưới “Huyễn thú bốn sao à? Sao anh không tìm huyễn thú năm sao luôn đi” Diệp Thành nhìn xuống dưới thấy một con mãnh thú khổng lồ như ngọn núi thì tức giận nói với Bồ Tùng Nhân.
Bây giờ cả ba người họ gần như sức cùng lực kiệt mà Bồ Tùng Nhân lại chơi họ một vố như vậy chẳng khác nào muốn hãm hại người khác hay sao?
“Các vị à, tôi đã nói trước rồi là tôi chỉ phụ trách giúp các người tìm kiếm huyễn thú thôi.
Huyễn thú bốn sao cũng không tệ mà. Bây giờ mấy người đã có hai sao rồi, nếu giết nó thì mấy người có thể tiến vào khu vực trung tâm rồi” Bồ Tùng Nhân nói.
“Anh..” Lạc Việt Ban tức giận nhưng không biết phải làm sao. Bây giờ bọn họ giết huyễn thú ba sao cũng là quá sức rồi chứ đừng nói là càng mạnh càng tốt để tiến vào khu vực trung tâm chứ.
“Không sao, tôi còn muốn cám ơn anh đã tìm cho tôi một khí Tinh Thần đồi dào như vậy nữa”
Ngược lại với hai người kia thì Tân Trạm lại tm tỉm cười lao về phía huyễn thú. Bồ Tùng Nhân nhìn thấy Tân Trạm tự tin như vậy thì thầm nguyền rủa anh sớm thất bại đi là vừa.
“Gào..” Vốn dĩ con huyễn thú đang nghỉ ngơi thì nghe thấy âm thanh gào thét nên nó liền ngẩng đầu tức giận lên gào rú.
Vì nó là con huyễn thú bốn sao nên rất ít người dám trêu chọc nó. Ngày trước có mấy người võ giả hợp lại vây bắt liền bị nó tát cho.