Chương 83
Lý Nhược Kỳ hứng trọn một phát tát thì lập tức mở to hai mắt.
Trước nay Liễu Thành Dương đều rất tôn trọng ả, thậm chí chưa bao giờ dám cãi lời ả.
“Anh lại dám đánh tôi vì một tên nhà quê ư?” Lý Nhược Kỳ ôm mặt.
“Được lắm, giữa chúng ta coi như xong rồi đi. Còn cái tát này tôi nhớ kỹ rồi, anh chờ cho tôi.”
Sau khi nói xong những lời này thì ả lập tức cầm túi quay đi. Liễu Thành Dương mặt mày tái mét, tâm trạng cực kì buồn bực. Làm một cậu chủ nhà giàu đến bộ dạng như thế này thì đúng là vô cùng uất ức.
“Khiến anh chê cười rồi.” Liễu Thành Dương vẫy tay nói. “Chúng ta uống rượu đi, kệ cô ta.”
“Ừ.” Tần Trạm vốn dĩ không tính nhúng tay vào chuyện này, anh và Liễu Thành Dương cũng không tính là thân thiết gì, mới chỉ gặp mặt vài lần, miễn cưỡng xem như có quen biết mà thôi.
Mà bởi vì chút chuyện này đã khiến cho tâm trạng của Liễu Thành Dương vô cùng buồn bực cho nên uống không ít rượu. Rượu vào thì lời ra, uống càng nhiều thì Liễu Thành Dương cũng nói càng nhiều.
Cậu ta không ngừng than vãn cha cậu ta quản cậu như thế nào, lại không ngừng than vãn bản thân mình chịu uất ức ra sao. Mà tất cả oán giận của cậu ta sau khi lọt vào tai Tần Trạm lại trở thành một loại cảm giác hạnh phúc.
Vẫn còn có cha mẹ quản thúc là một chuyện hạnh phúc tới nhường nào… Đáng tiếc, Tân Trạm không có phúc để hưởng. Anh lại nhìn về phía Thủ Đô, trong mắt hiện lên sự kiên định. Mong rằng còn có cơ hội gặp được mẹ của mình… Tần Trạm khẽ thở dài trong lòng.
“Anh Bân, chính là tên kia!” Trong lúc Tần Trạm đang miên man suy nghĩ thì Lý Nhược Kỳ đã quay trở về, bên người còn mang theo một gã đàn ông, tay đeo vàng đeo bạc, vừa thấy đã biết là một kẻ giàu có.
“Liễu Thành Dương, cậu có phải đàn ông hay không hả? Lại còn đánh phụ nữ?” Anh Bân đi tới chọc Liễu Thành Dương.
Trong người Liễu Thành Dương đã sẵn men say liền đứng dậy mắng: “Liên quan chó gì đến mày, tao đánh bạn gái của tao thì liên quan gì đến mày chứ?”
Anh Bân ngạc nhiên, sau đó cười ha hả nói: “Lý Nhược Kỳ là bạn gái của mày? Vậy thì mày may mắn mới có cái sừng là anh Bân tao đấy!”
Nói dứt lời, đám người bên cạnh gã cười vang lên. Mà Lý Nhược Kỳ không hề có chút liêm sỉ nào mà nói: “Nói cho anh biết. Nhìn cái bộ dạng keo kiệt của anh tôi đã muốn đá anh từ lâu rồi! Anh Bân tốt hơn anh nhiều lắm, mua túi cho tôi, còn đồng ý mua cả xe cho tôi nữa kìa!”
Nghe thế, Liễu Thành Dương cầm bình rượu lên muốn hắt vào mặt Lý Nhược Kỳ nhưng lại bị anh Bân kia ấn xuống ghế sô pha.
Gã cực kì để tiện nói: “Tên nhãi kia, ông đây làm sừng cho mày thì mày phải cảm thấy vinh dự chứ sao mày dám tức giận hả?”
Liễu Thành Dương cắn răng nói: “Con mẹ mày, ông đây phải chơi chết mày!”
Những người trong quán bar thấy vậy cũng chẳng để tâm nhiều, cảnh này họ thấy nhiều đã quen, ngày nào chẳng có dăm ba gã công tử nhà giàu tới uống rượu xong không ai phục ai rồi đánh nhau.
Mà lúc này Tần Trạm đang ngồi ở một bên, nhíu chặt mày. Thấy một màn này anh không khỏi nghĩ tới Lâm Khinh Thiền và Dương Nghị. Lúc trước bản thân cũng gặp phải tình trạng này…
“Anh Bân, tát gã một cái, báo thù cho em!” Lý Nhược Kỳ đứng một bên thúc giục nói.
“Vậy anh có lợi gì?” Anh Bân cười xấu xa nói.
Lý Nhược Kỳ chớp mắt, cười quyến rũ: “Sau đó thì anh Bân muốn thế nào thì sẽ như thế ấy.”
Anh Bân đùa dai nói: “Liễu Thành Dương không phải là bạn trai em sao? Nói mấy lời này trước mặt cậu ta hình như không tốt lắm đâu?”
Lý Nhược Kỳ hừ lạnh nói: “Anh sợ anh ta thiếu một cái sừng hay sao?”
Lần nữa nghe thấy tiếng “sừng” này khiến cho Tần Trạm cảm thấy vô cùng bực bội.
Anh liếc nhìn Anh Bân nói: “Nhân lúc tao còn chưa tức giận thì mau cút đi.”
Anh Bân liếc Tần Trạm một cái nói, cảnh giác nói: “Người anh em này, cậu là ai vậy?”
“Tên này chỉ là bạn của Liễu Thành Dương, là cái đồ nhà quê tới từ Đạm Thành.” Lý Nhược Kỳ đứng một bên nói. “Liễu Thành Dương chính là vì anh ta nên mới đánh em!”
Nghe thấy vậy thì Anh Bân cũng yên tâm rồi. Gã cười lạnh nói: “Mày cũng to gan đấy, dám mắng tao à? Có biết tạo là ai không?”
Tần Trạm lạnh lùng liếc mắt nhìn gã một cái sau đó đột nhiên đưa tay lên giáng cho gã một cái tát lên mặt. Một cái tát này trực tiếp đánh cho Anh Bân bay ra xa vài mét, còn nhổ ra vài cái răng hàm.
“Mẹ kiếp, mày lại dám đánh tao?” Anh Bân từ dưới đất bò dậy, ôm mặt phẫn nộ nói: “Mau lên đánh chết nó cho tao!”
Mọi người nghe vậy nhưng không ai dám nhúc nhích. Mọi người đều bị cái tát của Tần Trạm dọa cho đơ người.
“Một đám vô dụng.” Anh Bân không nhịn được mà mắng mỏ. “Mày chờ đấy cho tao, tao đi gọi người.”
Tần Trạm không nói gì, chỉ ngồi một chỗ uống rượu. Rất nhanh đã có một đám người từ cửa đi vào. Anh Ban chỉ vào Tần Trạm nói: “Anh họ, chính là nó.”
Anh họ gã tiến tới liếc mắt nhìn Tần Trạm, vừa định nói chuyện thì Tần Trạm đã đá một cái vào bụng gã, trong nháy mắt vị anh họ kia trực tiếp bị đá bay ra ngoài, nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Đám người đi theo gã ta lập tức cầm gậy sắt, không lắng nhằng trực tiếp đi tới cạnh Tần Trạm, quát: “Mẹ nó, mày lại dám đánh đại ca của tao!”
“Thằng nào làm náo loạn ở đây vậy?Có thấy phiền hay không hả?” Đúng lúc này ở một cái ghế dài cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới một tiếng quát lớn.
Sau đó thì đã thấy Trì Minh Tường từ phía đó đứng dậy, bước tới. Trong tay còn xách theo một cái bình rượu, lảo đảo đi đến, bộ dáng rõ ràng là do uống quá chén mà ra.
“Tường… Anh Tường” Nhìn thấy Trì Minh Tường, sắc mặt của anh Bân trực tiếp thay đổi.
Trì Minh Tường bị Tất Tiêu Dao mắng cho một trận, tâm trạng đã vô cùng không tốt, thế nên đã hẹn với mấy đứa bạn của gã tới đây uống rượu, ai ngờ lại có người ở đây đánh nhau.
“Anh Tường, là do tên kia ra tay trước…” Anh Bân hơi hoảng sợ nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!