Chương 677
“Nhưng trước đó con gái của bà đã đồng ý, chúng tôi đã tốn thời gian nói rõ mọi chuyện, bây giờ lại hối hận là sao?” Âm Thuần tức giận đến nỗi muốn giậm chân.
“Cô gái đang ở trong trận pháp cũng là con gái của tôi. Tôi chỉ có hai đứa con gái, một đứa hỗ trợ cậu còn chưa đủ sao, cậu cứ phải thấy tôi không còn đời sau mới chịu đúng không?” Dư Quỳnh Nhiên chống nạnh, nói chuyện một cách ngang ngược hùng hồn “Bà..” Âm Thuần rất tức giận nhưng lại không thể làm gì được. Anh ta dứt khoát nhảy vào trong trận pháp, lấy thân dẫn độc.
“Tân Trạm! Cậu đã bằng lòng tìm cho tôi một thân thể Hóa cảnh, nếu cậu dám lỡ lời, dù có biến thành ma thì ông đây cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
Âm Thuần không ngừng tiến lại gần đảm khỏi đen, cơ thể bị ăn mòn nên liên tục biến dạng, từng tiếng kêu la thảm thiết truyền tới, nhưng vẫn cố gắng hút lấy một số khỏi độc.
“Tuyết Trinh! Cô không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không cô sẽ chết đó. Nhìn về cơ thể Lâm Tuyết Trinh không ngừng lung lay, Tần Trạm lên tiếng.
“Anh rể! Tôi không sao đâu. Lúc này Lâm Tuyết Trinh đã vô cùng yếu ớt, tiếng nói nho nhỏ như tiếng nỉ non, nhưng đôi mắt vẫn kiên định như cũ. Trong lòng Tần Trạm thở dài một hơi, anh giơ tay đánh ngất Lâm Tuyết Trinh.
“Phủ chủ!”
“Đây là một đứa bé tốt.” Khương Mạch Liên đút một viên thuốc cho Lâm Tuyết Trinh, sau đó sắp xếp người đưa cô ta về để chăm sóc.
Lúc này hốc mắt Tần Trạm đã hãm sâu, làn da khô héo, trông có vẻ rất khủng bố. Miệng vết thương của anh khô máu từ lâu, cho dù anh có rạch thêm nhiều nhát dao nữa cũng không thể có máu chảy ra, nhưng anh lại không hề do dự, cần chóp lưỡi để tỉnh táo rồi tiếp tục bổ sung máu cho đám sương máu kia. Khỏi độc từ cơ thể mẹ Trần Trạm không ngừng bị hút ra từng chút, càng ngày càng nhiều khỏi độc bị hút ra
Tân Trạm nhịn không được hét to: “Đi ra cho tôi!
Đồng thời thân thể của Âm Thuận cũng không thể chống đỡ nổi nữa, vỡ vụn ra, anh ta liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng để chống đỡ, muốn giúp Tần Trạm lôi kéo đảm khỏi độc ra.
Sau đó anh ta chỉ có thể kêu thảm một tiếng rồi biến thành hồn phách, chui vào trong cơ thể Tân Trạm. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, đều nhịn không nhịn được cảm giác nặng nề trong lòng, cũng càng siết chặt nắm đấm.
Nhìn cảnh Tần Trạm và Âm Thuần liều mạng nhưng bọn họ lại không làm được gì cả, cảm giác như vậy thật sự không dễ chịu chút nào.
“Con mẹ nó! Không phải trong đó chỉ là chất độc thôi sao? Sư phụ! Xin hãy tha thứ cho tôi vì không nghe lời sư phụ căn dặn!” Hứa Bắc Xuyên hét lên một tiếng, chảy nước mắt, cũng nhanh chóng lao vào trận pháp. Khương Mạch Liên và những người còn lại cũng xông vào theo. Nhưng mà bọn họ cũng không hút lấy bao nhiêu khói độc, phần lớn đều phải dựa vào Tân Trạm.
“Phá cho tôi!” Tần Trạm ngửa mặt lên trời và gầm lên, liều mạng hút lấy khói độc. Thân thể của anh hoàn toàn tiêu hao hết máu và sức lực, bây giờ chỉ nhờ một chút lý trí chống đỡ
Khi nhìn thấy đám sương mù kia dần dần rời khỏi cơ thể mẹ mình, Tân Trạm cũng không chịu được nữa, hai mắt tối sầm ngất xỉu
Không biết đã qua bao lâu, Tần Trạm cũng từ từ mở mắt ra, tầm mắt của anh hơi mơ hồ, anh nhìn thấy một cô gái đang ngồi bên giường của mình và chăm chú nhìn anh.
Khuôn mặt vô cùng quen thuộc làm cho Tần Trạm trở nên kích động. Là Tô Uyên! Cô ấy đã trở về rồi! “Tô Uyên! Anh rất nhớ em.” Tan Trạm kéo cô gái nhỏ lại, ôm chặt cô ấy vào lòng mình.
“Anh rể Tôi không phải là chị Uyên, tôi là Tuyết Trinh. Cả nửa ngày, cô gái nhỏ mới ngượng ngùng mở miệng. Thân thể Tần Trạm lập tức cứng đờ, anh vội vàng buông cô gái nhỏ ra. Lúc này tầm mắt của anh mới dẫn rõ hơn, Tần Trạm cảm thấy rất xấu hổ, người đang ngồi bên mép giường chính là Lâm Tuyết Trinh.
Sắc mặt Lâm Tuyết Trinh cũng đỏ bừng, hơi thở hơi dân dập. Vừa rồi Tần Trạm đã ôm cô ta, hơn nữa còn ôm chặt và vuốt ve, xem ra anh rất yêu Tô Uyên, điều này làm cho Lâm Tuyết Trinh cảm thấy vô cùng khổ sở.
“Tôi thật sự xin lỗi! Tôi chưa tỉnh táo lắm nên không nhận ra cô, bây giờ có sao rồi?” Tân Trạm vội vàng ho khan một tiếng, nhìn mái tóc đen của Lâm Tuyết Trinh đã bạc trắng, anh cảm thấy rất có lỗi.
“Lần này có phải chịu cực khổ rồi!” Tân Trạm thành thật nói. Gương mặt của Lâm Tuyết Trinh đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào Tân Trạm, chỉ nhỏ giọng nói: “Tôi không sao. Tôi bị anh đánh ngất xỉu cho nên cũng không tổn thương nặng lắm, cũng tỉnh lại hơn một ngày rồi.”
Tân Trạm vừa tỉnh dậy không hỏi thăm tới ai, vậy mà lại hỏi thăm mình trước, trong lòng Lâm Tuyết Nhi có cảm giác rất ngọt ngào. Sau đó, Tần Trạm lại hỏi thăm một lượt, mới biết được mọi chuyện đã trôi qua ba ngày rồi. Chất độc trong người Chu Cẩm đã được anh hút hết ra ngoài, bây giờ bà đã không sao rồi.
Mấy người Hứa Bắc Xuyên đều trúng độc, nhưng cũng không nặng, Khương Mạch Liên luyện chế ra thuốc giải độc, cũng đã giải được độc dược trong cơ thể bọn họ, chỉ là tạm thời bọn họ chưa khôi phục lại thôi, tuy vậy cũng không có ảnh hưởng gì tới tính mạng.
“Tóm lại tất cả mọi người đều đang dần phục hồi lại” Lâm Tuyết Trinh nói.
“Vậy thì tốt rồi!” Tần Trạm gật đầu. Nếu như vì chuyện của mình mà hại người khác mất mạng, anh cũng sẽ lo lắng không yên.
“Bé Tuyết Trinh! Có phải em đã quên chuyện gì không? Tôi rất thê thảm, tôi không hề ổn chút nào!”
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói thảm thiết truyện ra từ than the Tan Tram.
“Anh rể! Ai vừa nói chuyện từ trong cơ thể anh vậy?” Lâm Tuyết Trinh vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, trợn tròn hai mặt.
“Là tôi nè em Tuyết Trinh “Ổi! Có ma!” Lâm Tuyết Trình nhìn thấy một bóng người chu ra từ cơ thể Tần Trạm thì bị hù dọa tới mức nằm chặt cánh tay Tần Trạm.
“Đừng sợ! Cậu ta là Âm Thuận đấy!” Tân Trạm an ủi. Bởi vì Lâm Tuyết Trình ngất xỉu trước, cho nên cô ta không biết Âm Thuần bị thương, cơ thể cũng đã nổ tung “Thật khó khăn khi không có thân thể Tân Trạm! Anh đã bằng lòng tìm cho tôi một thân thể Hóa cảnh đó!” Âm Thuần nói bằng giọng đáng thương.
“Cứ phụ thể trên người tôi không được sao?” Tần Trạm nói.
“Giữa phòng cho thuê và ngôi nhà do cậu mua lại, cậu cảm thấy cái nào tốt hơn hả?” Âm Thuận cũng nói một cách hùng hồn. Mấy người bọn họ đang nói chuyện thi cửa phòng bị mở ra. Chu Cẩm đi vào, trong tay bà ấy mang theo một hộp cơm, đồ ăn trong hộp vẫn còn bốc hơi nóng.
“Tuyết Trinh! Mau ăn chút gì đi, cháu vẫn chưa khỏe hẳn đâu.” Chu Cẩm đi tới thì thấy Tần Trạm đang ngồi trên giường, vẻ mặt của bà ấy lập tức run rẩy.
Bà ấy buông hộp cơm xuống, một tay đưa ra ôm Tân Trạm vào ngực mình. Tần Trạm cảm nhận được thân thể của mẹ mình đang run rẩy, hình như bà ấy còn khóc nữa.
“Mẹ à! Con không sao, mẹ không cần lo lắng đầu!” Tân Trạm an úi.
“Con trai ngoan của mẹ! Mẹ đã hại con rồi!” Chu Cẩm vừa lau nước mắt vừa nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!