Chương 362
Tần Trạm dùng tư thế vô địch, ẩn chứa niềm tin tất thắng của mình, nắm đấm cương mãnh hung hăng đập xuống!
“Ầm!”
Mặt đất lập tức xuất hiện một cái lỗ thật lớn, đá vụn trong nháy mắt bị nát thành bột mịn!
“Tô Vũ!” Sắc mặt Tô Tề Hải lập tức biến đổi, người thoáng cái bật dậy.
Tuy rằng bình thường ông ta cực kỳ hà khắc với Tô Vũ, nhưng dù sao Tô Vũ cũng là con trai độc nhất của ông ta. Nếu anh ta thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì còn khó chịu hơn giết ông ta!
Đúng lúc này, trên người của Tô Vũ bị ánh sáng tím bao bọc hoàn toàn.
Nắm đấm của anh ta và Tần Trạm chính diện đụng vào nhau, sinh ra một âm thanh nổ tung đáng sợ.
Lực lượng cực kỳ khủng bố giống như sóng nước, gợn ra bốn phía. Chỉ uy lực còn sót lại đã chấn động đến mức toàn trường đến nát bấy! “Đường tưởng rằng chỉ cậu biết thể thuật!” Tô Vũ lau đi vết máu trên khóe miệng, anh ta ngửa đầu giận dữ thét: “Tần Trạm, hôm nay chắc chắn cậu phải chết!”
Nói xong, tốc độ của anh ta tăng lên gấp mấy lần, nắm đấm giống như cuồng phong bão táp, đánh về phía Tần Trạm!
Thứ mạnh nhất của Tần Trạm chính là cơ thể, đương nhiên anh sẽ không e ngại, hai người lập tức tiếp tục quần chiến với nhau!
Thân hình hai người đều nhanh đến mức cực hạn, đưa mắt nhìn tới chỉ có thể thấy một luồng sáng vàng và ánh sáng tím va chạm!
Từng quyền hạ xuống đều sẽ có uy lực còn lại văng ra, mà âm thanh chói tai thì xuyên thủng màng nhĩ của người ta!
“Âm!”
Cách đánh của Tô Vũ gần như liều mạng, tư thái điên cuồng của anh ta khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng!
Trên khán đài, tất cả mọi người của nhà họ Tô sắc mặt rất khó coi.
Tuy rằng Tô Vũ không có tư thái bị thua, nhưng hai người đánh tới ngang tài ngang sức như vậy đã là vả vào mặt nhà họ Tô.
Chu Định thân là sư phụ của Tô Vũ, lông mày càng nhíu chặt lại.
“Yên tâm, Tô Vũ sẽ không thua.” Chu Định xoay người, nói với ông cụ Tô.
Ông cụ Tô không nói gì, nhưng trên gương mặt đầy nếp nhăn thỉnh thoảng lại run lên liên hồi.
“Thằng nhóc Tần Trạm này đúng là một kỳ tài!” Người của nhà họ Sở có vài phần hưng phấn nói.
Mà những con em danh môn trong thiên hạ thì bị trận chiến này triệt để hấp dẫn.
“Ông à.”
Đúng lúc này, Tiêu Dĩnh Thiến đã đến.
Bà ta ghé vào người Tô Tề Hải nhỏ giọng nói: “Ông à, không xong rồi.” Tô Tề Hải nhíu mày, có chút không vui nói: “Chuyện gì?”
Tiêu Dĩnh Thiến ghé vào bên tai ông ta bảo: “Tới giờ vẫn không liên lạc được với mấy vị hộ pháp của nhà họ Tô, tôi sợ…”
Đồng tử của Tô Tề Hải co lại, ông ta đứng phắt dậy nói: “Sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ mấy vị hộ pháp kia đã bị giết hết?”
Tiêu Dĩnh Thiến lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, nhưng thực sự đến giờ vẫn không liên lạc được với bọn họ, tôi đã cử người đến Thanh Nguyên rồi.”
Tô Tề Hải hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên lạnh như băng.
“Tô Phát đâu?” Tô Tề Hải thấp giọng hỏi.
“Đã được đưa đến đây rồi, hai vị võ giả của nhà họ Tô đang canh chừng ông ta.” Tiêu Dĩnh Thiến nói.
Tô Tề Hải nhẹ gật đầu, ông ta thấp giọng nói: “May mà tôi đã sớm chuẩn bị nước cờ này.”
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng nổ, sau đó liền nhìn thấy một bóng người màu tím từ trên không trung nặng nề rơi xuống!
Trong chớp mắt, mưa máu đầy trời, nắm đấm vô cùng cương mãnh của Tần Trạm từng quyền lại từng quyền nện vào người Tô Vũ!
“Ầm!”
Tô Vũ bị đánh rơi từ giữ không trung, nặng nề rơi xuống đất!
Giờ phút này trên thân hai người toàn là máu, quần áo đã sớm rách nát, thậm chí còn không nhìn ra được gương mặt!
“Tô Vũ, hôm nay chính là ngày chết của anh!” Tần Trạm bá đạo đưa tay ra, túm lấy đầu Tô Vũ xách lên giữa không trung.
Tô Vũ thở hổn hển, anh ta nhếch miệng cười nói: “Tần Trạm, cậu cho rằng cậu thắng rồi sao?”
“Anh cứ nói xem?” Tần Trạm siết chặt nắm đấm, thù hận ngập trời bộc phát mà đến.
“Ầm!”
Một quyền này đập lên người Tô Vũ, hơn phân nửa lồng ngực của anh ta lập tức lõm xuống mấy phần!
Tần Trạm thừa thắng xông lên, tiến về phía trước một bước, bàn tay to lớn lóe ra ánh sáng vàng giữa không trung, khí thế mãnh liệt đè xuống!
Lúc này, bỗng nhiên Tô Vũ híp mắt, trong mồm phát ra một tiếng than nhẹ, trong chốc lát, sức mạnh tường hòa lan tràn.
Bàn tay của Tần Trạm lập tức khựng lại giữ không trung, ánh mắt của anh xuất hiện đờ đẫn trong nửa giây, cũng chỉ trong nửa giây đó, tay Tô Vũ đã cầm trường kiếm trực tiếp đâm thủng bụng dưới của Tần Trạm.
“Tiên Âm Thán Tức!” Hàn Cửu Thiên kinh ngạc nói.
Không chỉ Tần Trạm, tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng, người thực lực thấp kém thậm chí mất đi ý thức tại chỗ, ngã xuống đất.
“Răng rắc!”
Tần Trạm gầm lên giận dữ, cánh tay phải động một cái, vung xuống dưới, trực tiếp đấm gãy thanh kiếm này thành hai đoạn!
Từng tia máu theo bụng của anh chảy xuôi ra, nhưng chiến ý trên người Tân Trạm lại không giảm chút nào!
“Tần Trạm, tôi chơi chán rồi.” Sắc mặt Tô Vũ dần trở nên có vài phần lạnh lùng nghiêm nghị.
Anh ta móc một viên thuốc trong túi nhét vào miệng, trong chớp mắt, sự uể oải đã bị quét sạch, nội kình cũng khôi phục đến tràn đầy trong nháy mắt!
“Đến lúc kết thúc rồi.” Tô Vũ thấp giọng lẩm bẩm, trên đỉnh đầu anh ta bỗng nhiên xuất hiện một bức tranh sơn thủy!
Trong nháy mắt bức tranh sơn thủy xuất hiện, một luồng hơi thở cực kỳ già dặn chậm rãi lan tràn.
“Hả? Nhà họ Tô vậy mà lấy bí bảo ra?” Đằng Ngạo hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào bức Sơn Hà Đồ kia nói.
“Chậc chậc, vậy mà sử dụng bí bảo.” Chung Bằng cười nhạo nói.
Mặc dù lời của anh ta không rõ, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Dùng bí bảo cổ xưa để chiến đấu, đủ để chứng minh Tô Vũ đã thua.
Nhìn bức tranh sơn thủy này, sắc mặt Tần Trạm cũng trở nên nặng nề.
Sức mạnh cổ xưa như vậy khiến Tần Trạm cảm thấy cực kỳ khó chịu, tuy rằng cách nhau khá xa nhưng vẫn giống như một ngọn núi lớn đè trên ngực.
“Tần Trạm, bây giờ cậu đã hiểu chưa?” Tô Vũ nhếch miệng cười lạnh: “Tất cả cố gắng của cậu, ở trước mặt loại người như chúng tôi đều không đáng nhắc tới, có thể tiện tay gạt bỏ.”
“Hôm nay tôi giết cậu, tên của Tân Trạm cậu cũng chỉ là một hạt bụi trong lịch sử.” Tô Vũ nhìn chằm chằm bức tranh núi sông này, tự tin trên mặt không hề che giấu.