Chương 293
Những lời này, Tần Trạm nói cũng có chút lúng túng, quả thật không khác gì ăn cướp trắng trợn.
Quả nhiên, sau khi Nhan Như Ngọc nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức hơi thay đổi.
Tần Trạm vội vàng giải thích: “Cô xem, nếu ngày nào đó tôi rời khỏi, ai dám đảm bảo Vô Nhai Tông kia sẽ không quay trở lại? Lĩnh Đông Môn của cô có thể ngăn cản được sao?” Nhan Như Ngọc nhíu mày, cô ta thăm dò hỏi: “Anh Tần có ý gì?” Tần Trạm nói: “Tôi muốn thu Lĩnh Đông Môn vào dưới trướng. Đương nhiên, đến lúc đó cô là phó môn chủ, mọi chuyện đều do cô xử lý, cô cảm thấy thế nào?” Nhan Như Ngọc dường như có chút rối rắm, quả thật Lĩnh Đông Môn không mạnh, mấy năm qua cũng sống bấp bênh không ổn định.
Mà đại đa số tông môn ở phương bắc đều có thể gia chống lưng, tồn tại độc lập giống như Lĩnh Đông Môn lại không nhiều lắm.
Cho dù không nhận lời Tần Trạm, sớm muộn gì Lĩnh Đông Môn cũng sẽ bị thể lực khác xơi tái.
Thay vì để loại người như Hoàng tông chủ chiếm đoạt, chẳng bằng giao cho Tần Trạm.
Ít nhất Tần Trạm này có tiền đồ hơn, cũng đẹp trai hơn Hoàng tông chủ kia.
Thấy Nhan Như Ngọc không nói lời nào, Tần Trạm liền xua tay, nói: “Tôi cũng chỉ nghĩ thế mà thôi, nếu Nhan môn chủ không đồng ý, có thể xem như tôi chưa nói lời nào.” Dứt lời, Tần Trạm liền đứng dậy định đi.
“Khoan đã!” Lúc này, bỗng nhiên Nhan Như Ngọc gọi Tần Trạm lại.
“Nhan môn chủ còn có chuyện gì sao?” Tần Trạm hỏi.
Răng Nhan Như Ngọc cắn đôi môi đỏ mọng, sau khi cô ta rối rắm một lát, bỗng chốc gật đầu nói: “Tôi đồng ý với anh, nhưng khai tông lập phái cần rất nhiều tiền, mấy năm nay Lĩnh Đông Môn lại kiếm được rất ít, vì vậy..” “Chuyện tiền bạc cứ giao cho tôi.” Trong lòng Tần Trạm vui vẻ, vội vàng nói.
Nhan Như Ngọc khẽ gật đầu, nhỏ giọng bảo: “Anh Tần, Lĩnh Đông Môn là toàn bộ tâm huyết của tôi, tôi không muốn nhìn thấy nó bị suy bại.” Tần Trạm hít sâu một hơi, nói: “Cho tôi mười năm, tôi sẽ khiến Lĩnh Đông Môn trở thành thiên hạ đệ nhất tông môn.” Thiên hạ đệ nhất tông môn?
Câu này có chút lớn lối, có tông môn lớn nào mà không dựa vào thế gia hàng đầu? Bất kể là tài lực hay quan hệ đều đạt tới cực hạn.
Tần Trạm này tuy rằng có tiềm lực cực lớn trên võ đạo, nhưng hai mặt còn lại hình như không có thành tựu gì.
Đương nhiên, đó là ý nghĩ của Nhan Như Ngọc, Tần Trạm tất nhiên không đoán được.
“Cảm ơn Nhan môn chủ.” Tần Trạm chắp tay nói: “Tôi muốn sửa lại tên của Lĩnh Đông Môn, không biết Nhan môn chủ có thể đồng ý hay không?” Nhan Như Ngọc nói khẽ: “Anh đã là môn chủ, tất nhiên Lĩnh Đông Môn này sẽ do anh quyết định.” Tần Trạm mừng rỡ, vội vàng gật đầu bảo: “Vậy thì tốt, từ hôm nay trở đi, Lĩnh Đông Môn chính thức đổi tên thành Tần Môn.” “Tân Môn?” Nhan Như Ngọc có vẻ hơi kinh ngạc, giật mình nhìn Tần Trạm.
“Cái tên này không hay ư?” Tần Trạm hỏi.
Nhan Như Ngọc nhẹ gật đầu: “Hay.” Chẳng biết tại sao, ở trước mặt Tần Trạm, Nhan Như Ngọc lại có vẻ hơi căng thẳng.
Vào buổi trưa, Nhan Như Ngọc chính thức tuyên bố việc này.
Thái độ của tất cả mọi người đều khác nhau, có người cảm thấy Tần Trạm tiếp nhận Lĩnh Đông Môn, sau này sẽ càng ngày càng phát triển.
Cũng có người cảm thấy, Tần Trạm và Hoàng tông chủ là cá mè một lứa, đều vì ngấp nghé Lĩnh Đông Môn mà tới.
Nhưng bất kể bọn họ nghĩ thế nào, Lĩnh Đông Môn này đã chính thức trở thành tông phái của Tần Trạm, hơn nữa đổi tên thành Tần Môn.
Hôm đó, Nhan Như Ngọc liền thay đổi toàn bộ bảng hiệu thành Tần Môn, mấy chữ cực to được mạ vàng trên cửa tỏa sáng rực rỡ.
Tần Trạm cũng không vội vàng rời khỏi, anh tạm thời ở lại Tần Môn, đợi Sử Lục Nham đến.
Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.
Tần Trạm ngồi trong đại sảnh của Tần Môn, thấp giọng nói: “Xem ra tất cả hành động của Sử Lục Nham đều nhất trí với nhà họ Tô.” Đã vậy, Tần Trạm cũng gác việc này lại.
Vốn anh định nhân cơ hội này thu nhận Vô Nhai Tông vào dưới trướng trong một lượt, nhưng lại cảm thấy làm việc quá phách lối dễ đụng vào điểm mấu chốt của nhà họ Tô, vì vậy tạm thời bỏ qua.
Vừa ở lại Tần Môn chính là nửa tháng.
Tần Trạm ngồi dưới cây Cổ Thụ Tiên Thiên, hơi lim dim mắt, tẩy rửa tâm hồn.
Tâm cảnh của anh đang lặng lẽ xảy ra thay đổi, trong đầu anh luôn hiện ra bức tranh gió tanh mưa máu.
Dần dà, Tần Trạm cũng chậm rãi chấp nhận con đường này.
Nửa tháng sau, tâm cảnh của Tần Trạm bắt đầu tăng lên từng chút.
Linh khí trong cơ thể anh đã sớm chạm vào trần nhà, vì vậy khoảnh khắc tâm cảnh tăng lên, đột nhiên thực lực của Tần Trạm tăng vọt!
“Vèo!” Một hơi thở từ đỉnh đầu của anh xông ra, hai con người trong tích tắc biến thành màu đỏ như máu.
“Đại tông sư cửu phẩm rồi.” Tần Trạm đứng dậy, thấp giọng nói.
“Cách võ tông cũng chỉ còn một lần ranh.” Trong lòng Tần Trạm mơ hồ có chút hưng phấn.
Chỉ cần bước vào cảnh giới võ tông, Tần Trạm hoàn toàn chắc chắn có thể chiến thắng, thậm chí là nghiền ép Tô Vũ! Ngôn tình tổng tài
Đến lúc đó chính là thời điểm tạo dựng tên tuổi trên đời!
Đúng lúc này, Nhan Như Ngọc từ bên ngoài bước vào.
Sau khi cô ta nhìn thấy Tần Trạm, có vẻ hơi kinh ngạc nói: “Anh tỉnh rồi à?” Tần Trạm khẽ gật đầu, anh nhìn về phía Nhan Như Ngọc, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì không?” Nhan Như Ngọc rối rắm một lát rồi nói: “Từ khi Cổ Thụ Tiên Thiên bị lấy ra khỏi đáy suối, tốc độ tu hành của đệ tử Tần Môn liền chậm đi rất nhiều. Bây giờ có rất nhiều người đã bắt đầu bất mãn, thậm chí còn có người rời khỏi tông môn.” Tần Trạm trầm mặc không nói, nửa ngày sau, Tần Trạm mở miệng bảo: “Chuyện này để tôi giải quyết.” Nhan Như Ngọc khẽ khom người, nghiễm nhiên là dáng vẻ cô gái nhỏ.
“Đúng rồi, tôi phải tốn nửa tháng để bế quan.” Tần Trạm nói: “Trong nửa tháng này, đừng cho bất kỳ kẻ nào tới quấy rây tôi.” Nhan Như Ngọc có chút kinh ngạc hỏi: “Tân môn chủ, anh sắp đột phá hả?” “Không.” Tần Trạm lắc đầu: “Thực lực tăng lên, không chỉ dựa vào một cách là chờ đợi.” Nhan Như Ngọc còn muốn hỏi gì đó, nhưng Tần Trạm đã phất tay, ngắt lời Nhan Như Ngọc.
Nhan Như Ngọc đành phải gật đâu đi ra ngoài.
Đôi mắt của Tần Trạm lại khép lại, trong đầu anh bùng nổ mấy tia sáng vàng, đều là công pháp đỉnh cấp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!