Đêm khuya, đội cảnh sát.
Tạ Mạnh Trí nói hết tin tức mới nhất cho Giang Nghĩa, còn yêu cầu một kế hoạch bắt giữ.
Ba giờ sáng tối nay, ba con nhà họ Thạch sẽ ra tay với sinh viên đại học Trịnh Bác Dương, hơn nữa còn sử dụng biện pháp mạnh, nếu như không nhanh chóng đưa ra phương pháp đối phó, sợ là Trịnh Bác Dương sẽ gặp bất trắc.
“Tổng phụ trách, thực thi biện pháp bắt giữ với ba con nhà họ Thạch?” Tạ Mạnh Trí xin chỉ thị.
Giang Nghĩa trầm mặc một lúc, nói: “Có thể, nhưng chúng ta không cần chủ động xuất kích, mà bắt ba ba trong chum, đợi ba con nhà họ Thạch chủ động chui vào!”
Tạ Mạnh Trí nghi hoặc hỏi: “Tổng phụ trách, tôi không hiểu lời của anh.”
Giang Nghĩa cười khẩy, nói: “Bây giờ anh đi sắp xếp người, làm theo cách mà tôi nói.”
Anh nói cụ thể phương án hành động cho Tạ Mạnh Trí, sau đó Tạ Mạnh Trí tìm người làm theo cách mà Giang Nghĩa nói, bây giờ xem như trong màn đêm yên tĩnh, một hành động bắt giữ kinh thiên động địa chính thức được triển khai.
Lưới này đã giăng được mấy tháng rồi, cuối cùng cũng có thể thu lưới.
Thạch Khoan yên tĩnh lâu như vậy, cuối cùng không nhịn được mà phải hành động, ông ta nghĩ là bên phía cảnh sát đã không còn chú ý đến ông ta nữa? Haha, ông ta quá xem thường sự kiên nhẫn của cảnh sát rồi!
Trò chơi thợ săn cùng với hồ ly này, tối nay sẽ có kết quả.
Đêm.
Đen như mực.
Trước cửa một ngôi nhà nhỏ không có gì nổi bật, một chiếc xe van lắc lư, dừng trước cửa nhà.
Sau khi chiếc xe van dừng lại, không có bất kỳ hành động gì, cứ dừng như vậy.
Hai mươi phút sau, chiếc xe van mới mở cửa ra.
Hai người đàn ông cơ thể vạm vỡ tay cầm đồ nghề từ trong chiếc xe đi xuống, nhanh như chớp đi đến cửa nhà.
Sau đó bọn họ lợi dụng màn đêm, lợi dụng đồ nghề trong tay để cạy khóa cửa.
Khẽ mở cửa ra.
Bọn họ nhẹ chân nhẹ tay đi vào trong nhà, đến phòng của Trịnh Bác Dương.
Bởi vì trước đó đã tìm hiểu trước địa hình, bọn họ hiểu rất rõ tình hình bên trong ngôi nhà, cho dù ở trong màn đêm đen như mực, bọn họ cũng có thể phân biệt phương hướng một cách vô cùng chính xác.
Hai ba bước đã đi đến trước giường.
Một người đàn ông to lớn bước lên trước, giữ lấy người trên giường, người đàn ông còn lại dùng khăn trùm đầu trùm lấy đầu người đang nằm trên giường kia, sau đó, hai người đàn ông vạm vỡ vác người đang nằm trên giường lên vai, chạy bước nhỏ rời khỏi căn nhà.
Người đàn ông ở trên vai liều mạng vùng vẫy.
Nhưng không có tác dụng gì, hai tay anh ta đã bị trói, đầu cũng bị trùm lại, không thể thoát được.
Đi đến bên cạnh chiếc xe van, Thạch Văn Bỉnh ở trên xe vẫy tay, đặt Trịnh Bác Dương vào ghế sau, giữ chặt lấy anh ta, nói với người đi cùng đang ngồi ở trên xe.
“Mau, đi!”
Đạp phanh, chiếc xe van tăng tốc.
Trịnh Bác Dương ở ghế sau liều mạng giẫy dụa, kêu ú ú gì đó.
Thạch Văn Bỉnh đi lên cho anh ta một nắm đấm: “Thằng nhóc, ngoan ngoãn cho ông đây!”
Thạch Văn Bỉnh lúc nãy vừa hưng phấn vừa căng thẳng, nếu như hành động tối ngày hôm nay có thể tiến hành một cách thuận lợi, anh ta sẽ trở thành tỷ phú với khối tài sản hàng trăm tỉ, nửa đời sau không cần phải lo lắng nữa.
Nhưng nếu như thất bại, vậy thì cả đời này của anh ta đừng nghĩ có thể rời khỏi nhà tù.
Thắng bại ở lần hành động này.
Lát nữa đưa người đến nhà kho trước, sẽ mổ bụng Trịnh Bác Dương ở trong nhà kho, phải lấy toàn bộ nội tạng, sau đó ném anh ta đi.
Sau đó, Thạch Văn Bỉnh sẽ lập tức đưa nội tạng đến sân bay, giao cho ba cùng nhau ngồi máy bay đi ra nước ngoài.
Chỉ cần xuất ngoại, thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Đến lúc đó, bảo nhân vật lớn ở Thủ Đô kia ra nước ngoài để tiến hành phẫu thuật cấy ghép, tất cả đều được tiến hành theo kế hoạch của bọn họ, hoàn mỹ không chút sơ hở.
Suy nghĩ một lúc, trên mặt Thạch Văn Bỉnh lộ ra nụ cười sáng lạn.
Không đến mười phút, chiếc xe van đã đi đến nhà kho.
Hai người đàn ông vạm vỡ khiêng Trịnh Bác Dương xuống xe, cùng với Thạch Văn Bỉnh đi vào nhà kho, bật đèn lên, ném Trịnh Bác Dương lên bàn phẫu thuật, tay chân đều đã bị trói lại, cả người nằm thành hình nhữ ‘đại’.
Thạch Văn Bỉnh cầm dao phẫu thuật, thở dài một hơi: “Hai người đi ra ngoài canh giữ!”
“Vâng!”
Hai người đàn ông to lớn đi ra cửa canh giữ, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa, không dám sơ ý.
Bên trong nhà kho, Thạch Văn Bỉnh cười khẩy ba tiếng, nói: “Trịnh Bác Dương, đây là do cậu tự tìm đến! Lúc đầu, nếu như cậu ký thỏa thuận với chúng tôi, sẽ không cần chết một cách thảm hại như vậy, chúng tôi cũng sẽ tìm người đến chăm sóc mẹ cậu.”
“Bây giờ, cậu sẽ chết, mẹ cậu cũng không có ai chăm sóc cũng sẽ chết.”
“Cậu đó, đúng là tự tạo nghiệp không thể sống.”
Vừa nói, anh ta vừa dùng dao phẫu thuật rạch chiếc trùm đầu màu đen ra.
Lúc chiếc trùm đầu được rạch ra, Thạch Văn Bỉnh lập tức sững sờ.
“Chuyện gì thế này?”
“Anh…là ai?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!