Lời nói của Giang Nghĩa giống như một tia sấm làm bọn người Đinh Hồng Diệu và Bành Á Linh kinh ngạc không thôi.
Những người này đều là do Giang Nghĩa mời đến?
Dựa vào cái gì?
Giang Nghĩa chẳng qua chỉ là một giám đốc thu mua nhỏ bé của Star Jewelry, lấy đâu ra quyền lực to lớn như thế, nhiều người đứng đầu của các đơn vị vì lý do gì mà lại cho một nhân vật nhỏ bé như anh ta có thể diện như thế?
Ai cũng biết bây giờ không phải chỉ có một hai lãnh đạo đến đây, mà là toàn bộ ban lãnh đạo khu Giang Nam đều đến đông đủ.
Người bình thường căn bản không có khả năng và không có địa vị như thế này.
Hoặc là Giang Nghĩa đang nói dối, hoặc là địa vị của Giang Nghĩa đạt đến độ cao mà người khác không thể tưởng tượng được.
Đinh Hồng Diệu tình nguyện tin vế trước.
Anh ta cười lạnh vài tiếng, mỉa mai nói: “Giang Nghĩa, tôi phát hiện da mặt của cậu dày lắm nha, mặc dù tôi không biết tại sao lãnh đạo bọn họ lại đến đây, nhưng mà tôi có thể chắc chắn bọn họ không phải đến đây là vì cậu.”
“Cậu nói như vậy đơn giản là muốn lợi dụng mối quan hệ của lãnh đạo giúp mình chạy trốn.”
“Haha, nói cho cậu biết, không có khả năng đó đâu.”
Giang Nghĩa cũng rất bất đắc dĩ.
Đã đến nước này rồi mà còn có người nhất quyết không chịu thừa nhận, là không chịu thừa nhận hay là không muốn thừa nhận?
Bành Á Linh bước lên phía trước một bước, khoác khoác tay: “Hồng Diệu, trước tiên anh đừng so đo với anh ta, quan trọng nhất bây giờ không phải là Giang Nghĩa, mà là phải chào đón những vị lãnh đạo kia.”
Vung tay lên, cô ta cho tất cả người làm đều lui xuống.
Mặc kệ cô ta có đồng ý hay không, bây giờ không phải là lúc để đối phó với Giang Nghĩa, có nhiều lãnh đạo đến đây, nếu như thấy trong nhà cô ta có nhiều dụng cụ chấp hành gia pháp như thế, cho dù quyền lực của nhà họ Triệu có lớn đến đâu thì cũng không có khả năng bảo vệ cho cô ta.
Tạm thời vẫn nên nhịn.
Bành Á Linh nói: “Giang Nghĩa, anh đúng là gặp may mà. Nhưng mà anh cũng đừng có vui mừng quá sớm, chờ sau khi bọn họ đi rồi thì tôi vẫn sẽ chấp hành gia pháp với anh, chỉ là anh có thể sống lâu thêm một ngày mà thôi.”
Sống lâu thêm một ngày?
Haha, ăn nói hùng hồn quá.
Giang Nghĩa còn chưa lên tiếng thì Vương Khuông Nghĩa đứng bên cạnh đã vội vàng đứng ra nói chuyện thay Giang Nghĩa: “Mợ chủ, vẫn là câu nói đó, khuyên cô nên rộng lượng một chút, đừng đấu đá với anh Giang nữa, nếu không thì cô chẳng có quả ngọt để ăn đâu.”
Bành Á Linh nhíu mày, rốt cuộc là Vương Khuông Nghĩa bị làm sao vậy?
Trước kia ông ta rất khép nép, sợ sệt mình, sao ngày hôm nay lại trở nên ngạo mạn vô lễ như thế?
Bây giờ không có thời gian xử lý ông ta, chờ qua hôm nay rồi lại nói.
Không thể tiếp tục trì hoãn, Bành Á Linh vội vàng kêu người dọn dẹp phòng khách thật sạch sẽ, tạm thời sắp xếp ghế rồi mời những vị lãnh đạo kia vào, không dám lơ là chút nào.
Nhưng khiến người xấu hổ đó chính là những vị lãnh đạo này chỉ đứng ở trong sân, không có một người nào bước vào trong nhà.
Bành Á Linh có khuyên có nói như thế nào thì bọn họ cũng không hề xê dịch nữa bước.
“Các vị lãnh đạo, ngày hôm nay mọi người đến đây là vì cái gì, có thể cho tôi một lời giải thích được không, bây giờ tôi rất hoang mang.”
Những người đang đứng ở đó đồng loạt nhìn vào trong phòng khách, không nói một lời.
Khí thế mạnh mẽ như thế, Bành Á Linh cảm thấy tình thế không ổn rồi.
Lúc này, Vương Khuông Nghĩa nói: “Mợ chủ, không phải là bọn họ không vào, mà là anh Giang còn chưa nói gì thì bọn họ không dám vào.”
Cái gì?
Bành Á Linh bó tay luôn rồi.
Giang Nghĩa là cái thá gì chứ, anh ta không nói tiếng nào thì lãnh đạo không dám đi vào à?
Haha, có dám nói dối thêm một chút nữa không?
Bành Á Linh không tin, nhưng mà Đinh Hồng Diệu đã bắt đầu tin tưởng, bởi vì trong lúc vô tình anh ta phát hiện dường như là ánh mắt của đám lãnh đạo đó đều tập trung trên người Giang Nghĩa.
Lúc đầu, anh ta còn tưởng là mình ảo giác, nhưng mà quan sát cẩn thận mỗi lần Giang Nghĩa xê dịch bước chân thì ánh mắt của đám lãnh đạo đó cũng di chuyển theo.
Rõ ràng là đang nhìn Giang Nghĩa chăm chú.
Đinh Hồng Diệu nguội lạnh cả lòng.
Mặc dù anh ta không hiểu tại sao lại lại như thế, nhưng mà anh ta có thể khẳng định rằng chắc chắn là thân phận và địa vị của Giang Nghĩa cao hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh ta.
Lúc này, anh ta mới nhớ đến một chuyện khiến mình thắc mắc mãi không thôi.
Vì để đối phó với Giang Nghĩa, Đinh Hồng Diệu đã từng phái người điều tra Giang Nghĩa, kết quả lại không thể điều tra ra cái gì, ngoại trừ tin tức ở nhà họ Đinh thì những tin tức còn lại không thể điều tra ra được.
Đinh Hồng Diệu đã từng cho rằng không thể điều tra thông tin của Giang Nghĩa là bởi vì không có tin tức gì khác, là một nhân vật nhỏ mà thôi, không có nhiều thông tin thì cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà bây giờ anh ta đã tỉnh ngộ.
Có lẽ không phải là do Giang Nghĩa không có tin tức gì khác, mà là những tin tức này đã bị một lực lượng vô hình phong tỏa, có muốn điều tra cũng không điều tra được.
Là người như thế nào thì mới có năng lực phong tỏa mạnh như thế?
Thật kinh khủng.
Đến lúc này cũng không còn gì để giấu diếm nữa.