“Anh thật sự đã quyết định rồi?”
“Ừm.”
“Vậy để em đi cùng anh.”
Đinh Hồng Diệu sửng sốt, quay đầu lại nhìn em gái Đinh Hoàng Liễu: “Chỗ đó quá nguy hiểm, em đừng đi cùng anh, để tránh xảy ra chuyện bất trắc.”
Đinh Hoàng Liễu: “Bởi vì quá nguy hiểm, cho nên em mới đi cùng anh, em cũng sẽ thông báo cho Đường Văn Chương chồng em để anh ấy chuẩn bị sớm, một khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dựa vào mối quan hệ của anh ấy thì vẫn còn có cơ hội để cứu anh.”
Đinh Hồng Diệu thật sự rất cảm động.
“Vậy thì chúng ta đi cùng đi.”
Không nói thêm gì nữa, hai anh em cùng nhau đến chỗ gần biệt thự sang trọng của cậu cả Triệu.
Xe bị ngăn lại từ xa, sau khi thông báo tên tuổi thì bảo vệ đi vào trong biệt thự thông báo lại, mấy phút sau bảo vệ mới quay trở về.
“Mợ cả nhà chúng tôi nói chỉ cho phép một mình Đinh Hồng Diệu vào trong.”
Đinh Hồng Diệu gật gật đầu, nói với Đinh Hoàng Liễu: “Vậy em chờ anh ở trong xe đi, em không cần đi đâu hết.”
Đinh Hoàng Liễu: “Anh, anh phải chú ý đó.”
Hai người tách nhau ra.
Được bảo vệ dẫn đường, Đinh Hồng Diệu đi đến cửa biệt thự rồi đẩy cửa ra bước vào.
Vừa bước vào phòng thì liền nhìn thấy phòng khách xa hoa, kiểu dáng thiết kế theo phong cách châu âu, cả phòng khách rộng rãi sáng bừng, trên trần nhà treo đèn thủy tinh to lớn, hai bên được khắc hình rồng phượng, mang khí chất hoàng gia.
Căn nhà như thế này chỉ có siêu cấp đại phú hào thì mới có thể mua mà ở.
Cho dù là Đinh Hồng Diệu thì cũng không có tư cách được ở trong một biệt thự to lớn như thế.
Anh ta đứng trong phòng khách, còn vệ sĩ, người giúp việc đều đã đi xuống, thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại có một mình Đinh Hồng Diệu.
Anh ta cứ yên lặng mà chờ đợi.
Chưa từng có lúc nào như bây giờ, anh ta thật sự rất mong chờ Bành Á Linh xuất hiện.
Bành Á Linh là người mà anh ta đã từng rất chán ghét, căn bản không muốn dính líu tới cô ta, hận không thể cả một đời không cần phải gặp người phụ nữ kia. Nhưng mà vật đổi sao dời, bây giờ anh ta nhất định phải dựa vào Bành Á Linh mới có thể đánh bại Giang Nghĩa.
Bất đắc dĩ thôi.
Cộc cộc cộc, có tiếng bước chân truyền đến, là âm thanh thanh thúy của giày cao gót dẫm trên nền nhà.
Đinh Hồng Diệu ngẩng đầu nhìn lên anh ta, đã nhìn thấy người mà mình mong chờ.
Bành Á Linh.
Cô ta mặc chiếc váy dài lộ vai giống như là công chúa đang chầm chậm bước xuống từ trên lầu, tay vện cầu thang, bước từng bước một đi về phía Đinh Hồng Diệu.
Bành Á Linh chăm sóc cơ thể rất tốt.
Gương mặt mịn màng bóng loáng, làn da không hề có một nếp nhăn, cách ăn mặc cũng giống như thiếu nữ ngập tràn hơi thở thanh xuân, chẳng có ai có thể nhìn ra cô ta hơn ba mươi tuổi.
Ai mà không biết thì còn tưởng là một cô gái trẻ trung tuổi đôi mươi.
Cô ta dừng chân lại.
Hai người nhìn nhau.
Tình cảm trong ánh mắt Bành Á Linh vô cùng phức tạp có vui vẻ có khó hiểu có hận còn có phiền muộn.
Đã nhiều năm rồi cô ta đã yêu Đinh Hồng Diệu nhiều năm như thế.
Ngày hôm nay rốt cuộc người đàn ông này cũng đã đến tìm cô ta.
“Cuối cùng anh cũng đã đến.”
“Anh có biết là em cô đơn bao lâu ở cái "quảng hoàng cung" này? em trống vắng đến nhường nào.”
Đinh Hồng Diệu lạnh nhạt nói: “Ngày hôm nay tôi đến đây tìm cô không phải là bởi vì tôi thích cô, mà là bởi vì tôi có chuyện nhất định phải nhờ cô giúp đỡ.”
Rất thiết thực, rất vô tình.
Nhưng mà Đinh Hồng Diệu cũng biết rõ tính tình của Bành Á Linh, lúc này nói yêu hay là không yêu thì cũng quá giả rồi. Bành Á Linh là một người rất cảm tính, người nào càng nói dối với cô ta thì cô ta càng không thể chấp nhận.
Bành Á Linh thích Đinh Hồng Diệu, phần lớn là bởi vì thích tính cách ngạo mạn ngông cuồng của Đinh Hồng Diệu.
Cho nên, sau khi nghe thấy lời nói tuyệt tình của Đinh Hồng Diệu, Bành Á Linh chẳng những không tức giận, ngược lại còn lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Tốt quá rồi.”
“Hồng Diệu, em cho rằng anh sẽ giống như những người đàn ông xấu xa kia, vì lợi ích mà toàn nói dối.”
“Anh vẫn còn có thể giữ tính cách lạnh lùng của anh, duy trì sức hấp dẫn thuộc về riêng anh, vậy thì tốt quá, em thích anh chính là vì điểm này.”
Bành Á Linh đã bị Đinh Hồng Diệu tính toán gắt gao.
Cô ta tiếp tục nói: “Không sao hết, dù anh có thích em hay không, chỉ cần anh có thể đến đây tìm em thì em đã vui rồi.”
“Từ rất nhiều năm trước, em cũng đã nói chỉ cần anh lên tiếng thì em sẽ cố gắng hết mình mà giúp đỡ anh, ngày hôm nay anh đã lên tiếng rồi, đương nhiên em sẽ không nuốt lời.”
Trong lòng Đinh Hồng Diệu vui mừng khôn xiết.
Xem ra là người phụ nữ này thật sự ngu ngốc, đến mức không có thuốc chữa.
Yêu à?
Ha ha, trong suy nghĩ của Đinh Hồng Diệu, có thể sử dụng loại đồ vật "hư giả" này để đổi lấy lợi ích hiện thực, đúng là kiếm lời lớn.
Nhưng mà...
Không đợi Đinh Hồng Diệu vui mừng bao lâu, Bành Á Linh liền nói ra lời khiến anh ta phải tuyệt vọng.
“Nhưng mà giúp anh thì giúp đó, anh cũng phải cố gắng bày tỏ thành ý một chút.”
“Em muốn anh làm tình nhân của em.”
Bành Á Linh đã đề cập đến vấn đề này từ nhiều năm trước, năm đó Đinh Hồng Diệu không hề suy nghĩ gì mà từ chối ngay, năm nay hình như là không thể từ chối được rồi.
Đinh Hồng Diệu nghiến răng nói: “Được, tôi đồng ý với cô.”
Làm vậy là trái với lương tâm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!