Chiếc xe bon bon chạy trên con đường nhựa, lúc đó Đinh Hồng Diệu vẫn còn chuyên chú suy nghĩ vấn đề này: cho đến bây giờ, còn có ai có thể đối phó với Giang Nghĩa đây?
Bản thân anh ta là không thể rồi.
Cho dù anh ta có thừa nhận hay không, giữa anh ta và Giang Nghĩa có một sự chênh lệch vô cùng lớn.
Đinh Hồng Diệu từng cho rằng mình là thiên chi kiêu tử, không có chuyện gì là không làm được, anh ta cho rằng trí thông minh của mình cao hơn tất cả mọi người.
Nhưng mà bây giờ, anh ta không còn nghĩ như vậy nữa.
Đã chứng kiến sự lợi hại của Giang Nghĩa, anh ta mới hiểu được cái gì được gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
Có lẽ anh ta không nên cướp đoạt vị trí gia chủ, vị trí này trông có vẻ rất tốt, nhưng trên thực tế lại quá nóng, vừa ngồi lên là đã khó chịu cả người.
Nếu như anh ta chỉ là người bình thường thì cũng không cần phải suốt ngày đối đầu với Giang Nghĩa.
Nhưng chuyện đã đến nước này thì có thể làm gì được nữa?
Đinh Hồng Diệu híp mắt, trong đầu nhảy ra hết cái tên này đến cái tên khác, nhưng cái tên nào cũng bị anh ta gạt bỏ.
Đám người này, hoặc là năng lực không được, hoặc là không đáng tin cậy.
Thật là buồn cười, trong mạng lưới quan hệ mà Đinh Hồng Diệu tự nhận là mình đã tạo dựng một cách khổng lồ, đến bây giờ ngay cả một cái tên đáng tin cậy để giúp đỡ cũng không tìm được, thậm chí còn không có tác dụng bằng Khổng Liên Đằng.
Tìm ai đây?
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng có một cái tên xuất hiện trong đầu Đinh Hồng Diệu.
Có lẽ là người kia có thể.
Chỉ là...
Đinh Hồng Diệu thấp giọng nói: “Anh đưa em về nhà trước.”
“Hả?” Đinh Hoàng Liễu hỏi: “Cái gì lại gọi là đưa em về nhà trước? Anh, anh muốn làm gì hả, đi tìm Giang Nghĩa liều mạng?”
Đinh Hồng Diệu cười khổ: “Em cảm thấy anh có đánh lại cậu ta không?”
“Vậy anh muốn đi làm cái gì?”
“Tìm người hỗ trợ đối phó với Giang Nghĩa.”
Đinh Hoàng Liễu tò mò hỏi: “Khu Giang Nam còn tồn tại người lợi hại như vậy à, ai vậy, nói cho em nghe một chút đi.”
Đinh Hồng Diệu cau mày, có mấy lần muốn mở miệng nhưng mà lại không hề nói ra.
Chỉ bởi vì cái tên của người kia thật sự có chút khó nói.
Sau khi dự một hồi, Đinh Hồng Diệu mới chậm rãi nói: “Là Bành Á Linh.”
Bành Á Linh?
Vừa nghe thấy ba chữ này, cái gì Đinh Hoàng Liễu cũng đã hiểu, người phụ nữ đó đúng là có thể đối phó với Giang Nghĩa, nhưng mà...
Nhắc tới Bành Á Linh, giữa cô ta và Đinh Hồng Diệu có một mối quan hệ vô cùng đặc biệt.
Bọn họ là bạn học thời trung học.
Từ lúc còn đi học, Bành Á Linh đã yêu thích Đinh Hồng Diệu.
Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, gia cảnh của Đinh Hồng Diệu tốt, vóc dáng lại đẹp trai, lại có trí tuệ hơn người, có vô số nữ sinh thích anh ta, ngày nào anh ta cũng có thể nhận một đống thư tình.
Bành Á Linh chính là một trong vô số người yêu thích anh ta.
Sau đó, Bành Á Linh vì theo đuổi Đinh Hồng Diệu mà đã làm ra rất nhiều chuyện khác người, thẳng cho đến khi có một lần Đinh Hồng Diệu không thể nhịn được nữa đã cho Bành Á Linh một bạt tai ngay trước mặt tất cả mọi người.
Từ đó về sau, Bành Á Linh rốt cuộc không còn xuất hiện trong tầm mắt của Đinh Hồng Diệu nữa.
Thẳng cho đến một ngày nào đó của nhiều năm sau.
Lúc Bành Á Linh xuất hiện một lần nữa, cô ta đã không còn là cô học sinh bé bỏng cái gì cũng không biết của trước kia, cô ta đã thay đổi hoàn toàn, trở thành tình nhân của cậu cả Triệu.
Nhà họ Triệu là gia tộc lớn đứng đầu thủ đô.
Cậu cả nhà họ Triệu có quyền lực và địa vị vô cùng kinh khủng Đinh Hồng Diệu là người của một gia tộc nhỏ, làm sao có thể là đối thủ của nhà họ Triệu?
Ai mà ngờ được, sau khi Bành Á Linh bị Đinh Hồng Diệu vứt bỏ, thế mà lại bám vào cành cây to cậu cả Triệu?
Nhưng mà ai cũng biết cậu cả Triệu là người đã kết hôn.
Bành Á Linh và anh ta chắc chắn sẽ không có kết quả, cùng lắm thì chính là tình nhân không thể công khai của cậu cả Triệu. Sự thật đúng là như thế, ngần ấy năm cho đến bây giờ, Bành Á Linh chưa từng được đón đến thủ đô mà vẫn luôn ở lại biệt thự xa hoa ở khu Giang Nam.
Mỗi tháng cậu cả Triệu đều sẽ cho người đưa cho Bành Á Linh một số tiền lớn.
Nhưng mà mỗi một năm, cậu cả Triệu tới khu Giang Nam không được mấy lần, thậm chí có năm nào bận rộn là anh ta không hề tới một lần nào.
Bành Á Linh chính là một con thú cưng mà anh ta nuôi dưỡng ở khu Giang Nam.
Thật ra thì mọi người đều biết cậu cả Triệu có rất nhiều thú cưng, ngoại trừ Bành Á Linh thì bên ngoài còn có không ít, cậu cả Triệu đều mua biệt thự ở rất nhiều thành phố để nuôi đám thú cưng này.
Đây chính là một trong những sở thích của người ta.
Chỉ là những thú cưng được nuôi lại không có niềm vui gì.
Mặc dù bọn họ rất có tiền, đủ để bọn họ tiêu dùng, muốn mua cái gì thì mua cái đó. Nhưng mà không có đàn ông ở bên cạnh, bọn họ vẫn sẽ cảm thấy cô đơn.
Bành Á Linh chính là một trong số đó.