Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

“Vậy nên tôi...” Thạch Khoan nhìn Trịnh Bác Dương, mỉm cười: “Vậy nên tôi ép cậu vào con đường cùng này, khiến cậu không thể không nghe lời của tôi.”

Thạch Khoan đưa ra hai ngón tay: “Trịnh Bác Dương, bây giờ cậu có hai con đường có thể đi.”

“Thứ nhất, giương mắt nhìn mẹ cậu chết, sau đó cậu vì cho mẹ uống sai thuốc trở thành hung thủ giết người, bị tuyên án tử hình.”

“Thứ hai, cậu chọn bản thân hy sinh, dùng lá lách của cậu đổi lại cho mẹ cậu, tôi đích thân giúp mẹ cậu làm phẫu thuật, để làm điều kiện, các cơ quan nội tạng khác trong cơ thể của cậu sẽ hiến cho phòng y dược của chúng tôi, do Thạch Khoan tôi tự mình xử lý.”

Hai con đường, đều rất khó chọn.

Thạch Khoan để một tờ giấy thỏa thuận và một chiếc bút nước đen lên bàn: “Nếu chọn con đường thứ nhất, vậy cậu bây giờ có thể rời đi, nếu chọn con đường thứ hai thì ký tên ở đây.”

“Có bản thỏa thuận này, tôi sẽ thay lá lách cho mẹ cậu, nội tạng của cậu quyên tặng cũng sẽ hợp lý hợp pháp.”

“Đi con đường nào, cậu tự mình chọn.”

Chiêu này thật sự là quá thâm hiểm.

Thạch Khoan giả làm người tốt lừa Trịnh Bác Dương cho mẹ anh ta uống ‘thuốc độc’, đưa mẹ anh ta lên đoạn đầu đài.

Nếu mẹ anh ta chết, Trịnh Bác Dương áy náy cả đời không nói, anh ta sẽ trở thành hung thủ giết mẹ, chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Có thể nói, Trịnh Bác Dương đã không có con đường quay đầu có thể đi nữa.

Anh ta chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Thạch Khoan, hy sinh mạng của anh ta để bảo toàn mẹ.

Làm như vậy, ít nhất mẹ còn có thể sống; một người chết đi, tốt hơn cả hai đều chết.

Trịnh Bác Dương đã khóc.

“Mẹ, con bất hiếu, không thể nuôi mẹ tới già.”

“Có điều mẹ yên tâm, con sẽ dùng cái chết để báo đáp ơn nuôi dưỡng của mẹ.”

“Mẹ, mẹ dùng lá lách của con, tiếp tục sống đi, sống thật vui vẻ, sống thật hạnh phúc.”

Trịnh Bác Dương nhìn sang Thạch Khoan, tuyệt vọng nói: “Tôi chọn ký thỏa thuận với ông.”

Anh ta cũng chỉ có thể chọn như vậy.

Trong kế hoạch của Thạch Khoan, các mục lựa chọn khác đều là dư thừa, Thạch Khoan quyết định Trịnh Bác Dương sẽ chọn như nào thì làm như thế.

Loại sinh viên không có gia thế như này, so với lão giang hồ lăn lộn mất chục năm ở trong xã hội như Thạch Khoan, căn bản không phải cùng một cấp bậc, khoảng cách quá lớn.

Từ đầu tới cuối, Trịnh Bác Dương đều bị Thạch Khoan quay vòng vòng.

“Buông cậu ta ra.”

Hai vệ sĩ lập tức buông tay.

Trịnh Bác Dương hít sâu vài hơi, từ từ đi tới trước bàn, đưa tay cầm cái bút nước đen.

Chỉ cần ký tên vào thỏa thuận, mạng của anh ta sẽ mất.

Trịnh Bác Dương cuối cùng nhìn Thạch Khoan, lần nữa xác nhận: “Thạch Khoan, ông đồng ý với tôi, phải dùng lá lách của tôi thay cho mẹ tôi, để mẹ tôi sống tiếp.”

Thạch Khoan gật đầu: “Yên tâm đi, Thạch Khoan tôi trước giờ nói lời giữ lời. Bệnh nhân của tôi không cần lá lách của cậu, cậu có thể yên tâm ký tên.”

Sự việc đã tới nước này, mặc kệ Thạch Khoan nói như nào, Trịnh Bác Dương đều phải đồng ý.

Anh ta từ trong miệng của Thạch Khoan có được lời hứa, khiến anh ta đi yên tâm hơn, càng thanh thản hơn.

Trịnh Bác Dương, một thanh niên tuổi xuân phơi phới, sinh mệnh lại dừng ở đây.

“Mẹ, mẹ bảo trọng.”

Nước mắt không ngừng rơi xuống, bàn tay cầm bút của anh ta không ngừng run rẩy.

Khi Trịnh Bác Dương chuẩn bị ký tên của mình vào giấy thỏa thuận, một tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí ở đây.

Reng reng reng ~

Reng reng reng ~

Là tiếng chuông điện thoại của Trịnh Bác Dương.

Vẻ mặt của Thạch Khoan ở đối diện rất lạnh lẽo, lúc này rồi ai còn gọi tới? Thật phiền.

Cơn giận của Trịnh Bác Dương lập tức bùng nổ, anh ra rút điện thoại ra xem, là bác sĩ gọi tới.

Nhìn thấy số điện thoại của bác sĩ, Trịnh Bác Dương càng khóc dữ dội.

Khi anh ta tới đây, bác sĩ đang cấp cứu ở trong phòng cấp cứu, theo lý mà nói, lúc này vẫn nên ở trong phòng cấp cứu mới đúng, sao bây giờ lại gọi cho anh ta?

Chỉ có một lý do.

Cũng chỉ có thể có một lý do.

Đó chính là --- mẹ của Trịnh Bác Dương không cứu được, đã qua đời rồi.

Nước mắt của Trịnh Bác Dương rơi lã chã, anh ta run rẩy nghe máy, hỏi: “Alo, bác sĩ, mẹ tôi có phải đã...”

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng thở phào pha lẫn tiếng cười của bác sĩ: “Bác Dương à, tin tốt, bệnh của mẹ cậu đã chữa khỏi rồi, bây giờ về cơ bản đã khỏi. Cậu chạy đi đâu rồi? Mau chóng quay về!”

“Hả?”

Trịnh Bác Dương không dám tin vào tai của mình, chuyện này sao có thể?

Mẹ anh ta đã bệnh nặng thành ra như vậy, anh ta rõ ràng bị Thạch Khoan xoay vòng vòng, sao đột nhiên thay đổi càn khôn, đưa tới hy vọng?

Kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ.

“Bác sĩ, ông không phải là đang nói đùa với tôi chứ?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!