Mặt của Đinh Hồng Diệu đã trắng bệch, cái này tương đương với việc vạch trần anh ta ở trước mặt mọi người, khiến anh ta vô cùng quẫn bách.
Nhiều năm như vậy, ít nhiều anh ta cũng đã từng thất bại, nhưng chưa từng có lần nào bị người khác ‘vả mặt’ trước mặt tất cả mọi người, điều này khiến anh ta luôn kiêu ngạo khó có thể chấp nhận được.
Thứ rơi xuống không phải là chìa khóa mà là thể diện của anh ta!
“Anh?”
Đinh Hoàng Liễu cảm thấy bầu không khí không đúng, vội vàng đi đến nhặt chìa khóa lên, kéo tay áo Đinh Hồng Diệu.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ không phải là lúc nổi giận.
Nhưng cơn giận này thật sự rất khó nuốt trôi.
Đinh Hồng Diệu trừng mắt nhìn Thang Kim Long, anh ta thề, chỉ cần có cơ hội, tuyệt đối sẽ băm vằm người đàn ông trước mặt này!
Thanh Kim Long cũng trừng mắt nhìn anh ta.
Làm việc trong cái ngành này mười mấy năm rồi, loại người hung ác như thế nào mà chưa từng gặp qua? Thanh Kim Long từ trước đến nay là người không sợ rắc rối.
Hiện trường bây giờ vô cùng yên tĩnh.
Mỗi người ở đây đều là những người có kinh nghiệm phong phú, đến mức này còn có ai không hiểu chứ?
Đinh Hồng Diệu dùng biệt thự để mua chuộc Thang Kim Long, kết quả thì hay rồi, Thang Kim Long người cố gắng giữ lấy bổn phận, không hề nhận nhà của anh, còn làm nhục anh, vạch trần anh ở trước mặt mọi người.
Lần này, Đinh Hồng Diệu quá mất mặt rồi.
Không ít người vắt chéo chân, nhìn với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến họ.
Sau khi nhìn nhau một lúc lâu, Đinh Hồng Diệu lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi xuống.
Không nổi giận.
Anh ta vẫn còn lý trí.
Đổi lại là một người bình thường, đã xông lên sân khấu đánh nhau với Thang Kim Long rồi, nhưng Đinh Hồng Diệu vẫn có thể kiềm chế được sự kích động của mình, không thể không nói, anh ta vẫn có chỗ khác người.
Thang Kim Long cười khẩy hai tiếng, quay đầu nhìn Đinh Phong Thành ở bên cạnh: “Anh Đinh, đây là giấy chứng nhận nghiệm thu, mong anh cố gắng giữ gìn cẩn thận, tránh bị những kẻ không tuân thủ pháp luật lấy đi viết báo.”
Điển hình của việc chửi chó mắng mèo.
Thành phần không tuân thủ pháp luật, đó không phải đang mắng Đinh Hồng Diệu sao?
Thực ra, những người ở hiện trường đều cảm thấy Đinh Hồng Diệu không cần phải ở lại nữa, anh ta đã thua một cách thảm hại, ở lại chỉ làm trò cười mà thôi.
Trên sân khấu, Đinh Phong Thành cất giấy chứng nhận đi, cung kính nói: “Anh Thang, anh đúng là một nhân viên nghiệm thu công bằng, chính trực, cảm ơn việc làm của anh ngày hôm nay, cảm ơn!”
Đây là lời cảm ơn từ đáy lòng.
Nếu như không phải Thang Kim Long chống lại được sự cám dỗ, kết quả ngày hôm nay khó có thể nói trước được.
Nếu như thật sự nghiệm thu không đủ chuẩn, Đinh Phong Thành không dám tưởng tượng sẽ có kết quả như thế nào, bồi thường tiền là chuyện nhỏ, chỉ sợ danh tiếng bị hủy hoại, sau đó không thể thuận lợi kêu gọi đầu tư.
Thang Kim Long thật sự, thật sự đã ‘cứu’ anh ta một lần.
“Anh Thang vất vả rồi, mời ngồi.”
Không cần nghĩ, Đinh Phong Thành đã để lại vị trí bàn ở trung tâm cho Thang Kim Long, lúc này vừa vặn để anh ta ngồi xuống.
Thang Kim Long cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa cũng không xa cách, nói thẳng: “Anh Thang, hôm nay thật sự cảm ơn sự công chính liêm minh của anh, là anh giúp đỡ Đinh Phong Thành, cũng giúp đỡ chúng tôi, cảm ơn.”
Thang Kim Long xua tay.
Sau đó, anh ta rót đầy một ly rượu, hai tay giơ ly rượu lên, cung kính nói với Giang Nghĩa: “Anh Giang, anh không cần khách khí với tôi, tất cả những điều này đều là nên làm. Tôi kính anh một ly, bày tỏ sự cảm kích của tôi với anh.”
Những lời này khiến Giang Nghĩa sững sờ.
Cho dù Giang Nghĩa vô cùng thông minh, cũng không hiểu lời này của Thang Kim Long có ý gì.
Người nên nói cảm ơn là Giang Nghĩa, nên chủ động kính rượu đương nhiên cũng là Giang Nghĩa, tại sao bây giờ lại là Thang Kim Long chủ động kính rượu? Chuyện này quá không hợp tình hợp lý.
Ngay cả Đinh Thu Huyền mặt cùng tràn đầy sự nghi hoặc, khẽ hỏi: “Chồng à, anh quen với anh Thang?”
Giang Nghĩa nhún vai, bày tỏ không hề quen biết.
Vậy thì thật kỳ lạ, mọi người đều không quen biết nhau, tại sao Thang Kim Long lại khách khí với Giang Nghĩa như vậy?
Thang Kim Long nhìn ra sự nghi hoặc của Giang Nghĩa, cười nói: “Anh Giang, trước tiên để tôi kính anh một ly này đã, sau đó sẽ nói rõ nguyên do.”
“Được.”
Giang Nghĩa cầm ly rượu lên, chạm ly với Thang Kim Long, từng người uống cạn ly của mình.
Uống hết một ly, Thang Kim Long đặt ly xuống nói: “Anh Giang, có lẽ anh không biết tôi, nhưng lại có ân tình rất lớn với tôi, tất cả hành động ngày hôm nay của tôi, chỉ là đang báo đáp ân tình của anh mà thôi.”
Ân tình?
Phải nói từ đâu?
Giang Nghĩa nói: “Nhưng hình như chúng ta chưa từng gặp nhau? Tại sao lại nói đến hai chữ ‘ân tình’ chứ?”
Thang Kim Long cười haha: “Anh Giang, tôi chỉ nhắc nhở anh tôi tên là Thang Kim Long, họ ‘Thang’.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!