Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

Cùng lúc đó, trong căn phòng ẩn náu của y dược quán, cha con nhà họ Thạch đang ngồi đối mặt nhau, vừa uống rượu vừa ăn mừng.

“Ba, hành động lần này rất thuận lợi.” Thạch Văn Bỉnh vui vẻ nâng ly rượu.

Thạch Khoan gõ nhẹ ngón tay vào ly rượu, chậm rãi nói: “Thuận lợi? Haha, suýt chút nữa để Giang Nghĩa phá hỏng chuyện tốt. Không ngờ Thang Giai Văn lại chịu cúi người đi tìm Giang Nghĩa giúp đỡ, Giang Nghĩa cũng nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải thật, suýt chút nữa kế hoạch của chúng ta đã thất bại hoàn toàn.”

Thạch Văn Bỉnh cười nói: "Nhưng sự thật hiện tại là trong khoảng thời gian Thang Giai Văn trì hoãn, chúng ta đã tìm được mục tiêu thích hợp rồi. Tiếp theo, chúng ta chỉ cần khống chế mục tiêu và lấy đi nội tạng là được."

Nếu mọi việc suôn sẻ, trong vòng mười ngày, hai cha con bọn họ sẽ trở thành người giàu có trong giới giàu có, đến lúc đó di cư ra nước ngoài, không bao giờ trở lại, mặc sức tận hưởng cuộc sống.

Càng nghĩ càng thấy vui, Thạch Văn Bỉnh lạnh lùng uống cạn một ly.

Thạch Khoan thì lại bình tĩnh hơn, ông ta nhìn rượu trong ly và nói: "Trước khi chưa hoàn toàn làm xong việc thì đừng vui mừng sớm. Có một việc mà ba đã suy nghĩ trong lòng rất lâu, luôn khiến ba nghĩ không thông.”

"Ba, chuyện gì khiến ba lo lắng như vậy chứ?”

"Giang Nghĩa."

"Anh ta?"

“Đúng vậy, đang yên đang lành tại sao Giang Nghĩa lại đi đến địa điểm hội nghị?” Thạch Khoan vô cùng bất an, nói: “Ba lo lắng anh ta đã nhìn thấy kế hoạch của ba rồi.”

“Làm sao có thể chứ?” Thạch Văn Bỉnh cười nói: “Nếu anh ta sớm đã nhìn ra được, vậy hai cha con chúng ta cũng sẽ không ngồi ở đây, sớm đã bị cảnh sát dẫn đến nhà tù rồi. Ba, ba nghĩ quá nhiều rồi.”

Thạch Khoan hít một hơi thật sâu và không nói gì.

Đúng vậy, nếu Giang Nghĩa biết được toàn bộ, bọn họ sẽ không bình an vô sự mà ngồi ở đây.

Nhưng nếu Giang Nghĩa không biết tình hình thì sao lại xuất hiện ở địa điểm hội nghị?

Thạch Khoan nói: "Ba vẫn luôn không yên tâm, chuyện rất quan trọng, không tránh khỏi đêm dài lắm mộng, Văn Bỉnh, con bảo người dưới quyền nhanh chóng một chút, nhắm chuẩn thời cơ rồi thì mau chóng ra tay, không chế người trong thời gian ngắn nhất.”

"Con hiểu rồi, con sớm đã sắp xếp rồi.”

“Đúng rồi.” Thạch Khoan hỏi: “Ba còn chưa hỏi, mục tiêu lựa chọn lần này là ai vậy?”

Thạch Văn Bỉnh xoa xoa miệng, vươn tay lấy điện thoại di động ra, mở một tấm ảnh cho Thạch Khoan xem.

"Ba, chính là cậu học sinh này, Trịnh Bác Dương, sinh viên năm bốn khoa Y, đang gắng hết sức để thi nghiên cứu sinh, phẩm chất và học tập đều xuất sắc.”

"Điều quan trọng nhất chính là cậu ta còn là một học sinh giỏi thể thao, ba xem thân thể tên nhóc này cường tráng như một con bò, quanh năm rất ít ốm đau.”

“Sau khi cậu ta uống thuốc của ba, không hề có chút tác dụng phụ nào, ngược lại còn khỏe hơn không ít.”

Thạch Khoan nhìn nam sinh trong bức ảnh và gật đầu với vẻ vô cùng hài lòng.

Mục tiêu này vô cùng phù hợp.

Ông ta nói với vẻ ‘có chút thương xót’: “Thân thể cường tráng, phẩm chất và học hành đều giỏi, hạt giống tốt như vậy trong giới y học, đáng tiếc, đáng tiếc.”

Thạch Văn Bỉnh cười nói: "Haha, dùng mạng sống của cậu ta để đôi lấy vinh hoa phú quý cả đời của cha con chúng ta, không tiếc chút nào.”

"Cũng có lý, nào, cha con chúng ta uống một ly.”

Thạch Khoan chủ động nâng ly rượu, cụng ly với Thạch Văn Bỉnh rồi uống một hơi cạn sạch.

...

Trời sắp tối, Giang Nghĩa làm xong mọi việc, toàn thân mệt mỏi trở về nhà.

Vừa về đến nhà đã thấy Đinh Thu Huyền đang ngồi trên ghế sô pha xử lý những văn kiện trong công ty.

"Chồng, anh cả ngày đi đâu vậy? Chuyện công ty cũng không quan tâm, chức giám đốc thu mua của anh cũng thật thoải mái.”

Thoải mái?

Giang Nghĩa bất lực cười khổ, việc anh phải giải quyết mỗi ngày quả thực quá nhiều.

Ngồi xuống bên cạnh Đinh Thu Huyền, Giang Nghĩa ôm lấy cô và nói một câu khiến Đinh Thu Huyền có chút khó hiểu: “Vợ, anh vẫn thường nghĩ, hay là anh từ bỏ tất cả, yên tĩnh ở nhà cùng em như thế này là tốt rồi, làm một người con rể giữ cửa chân chính.”

Đinh Thu Huyền bị chọc cười.

Cô giơ tay đập nhẹ lên mũi Giang Nghĩa, nói với vẻ vô cùng khinh thường: "Anh đấy, trước đây làm con rể giữ cửa lâu như vậy còn chưa đủ sao? Còn muốn làm con rể giữ cửa chân chính, haha, chẳng phải gần đây làm giám đốc thu mua kiếm được chút tiền sao? Lung lay nhanh như vậy rồi? Anh nhớ trước đây những người họ hàng kia đã chế nhạo anh như thế nào chứ?”

"Em nói cho anh biết, người đàn ông, sự nghiệp là vô cùng quan trọng, anh không thể bởi vì sợ khổ sợ mệt mà nghĩ đến việc chạy trốn.”

"Đặc biệt là khi sự nghiệp của anh đang phát đạt.”

"Nói cái gì mà từ bỏ tất cả, hiện tại ngoài vị trí giám đốc thu mua anh còn có gì mà từ bỏ chứ? Chồng, anh không thể mới có chút thành tựu mà đã nhìn đời bằng nửa con mắt được.”

"Đó là điều cấm kỵ lớn."

Giang Nghĩa cười khổ, có rất nhiều chuyện cũng đã đến lúc nói cho Đinh Thu Huyền biết rồi, nếu cứ không nói, không biết còn phải giấu đến lúc nào mới được.

Nhưng đã mấy lần Giang Nghĩa muốn nói ra nhưng lại không thể nói được.

Nói thế nào?

Cứ nói thẳng với Đinh Thu Huyền rằng anh ta là chiến thần tu là của biên giới phía Tây, là người tổng phụ trách của khu vực Giang Nam như vậy?

Đinh Thu Huyền không xem anh là một kẻ thần kinh mới lạ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!