Khu vực thành phố, đồn cảnh sát.
Trong phòng họp rộng rãi có hai hàng cảnh sát, mà Giang Nghĩa ngồi ở ghế trên cùng.
Đội trưởng Tạ Mạnh Trí đóng cửa lại, lấy một số tư liệu rồi ngồi vào vị trí trợ thủ của Giang Nghĩa, nói thẳng: "Tổng phụ trách, sau lần điều tra về cha con nhà họ Thạch của đội chúng ta lần này, đã đại khái nắm được kế hoạch hành động và mục đích của bọn họ."
Anh ta đưa tư liệu cho Giang Nghĩa xem.
"Sở dĩ Thạch Khoan phát biểu tại hội nghị lần này, còn tiến hành tặng thuốc ở hội nghị, hoàn toàn là vì đơn hàng đến từ thủ đô kia.”
"Theo manh mối có được, phía thủ đô có một nhân vật lớn không giàu có thì có quyền thế đang có bệnh trong người, cần phải tiền hành phẫu thuật cấy ghép nội tạng nhưng ở các bệnh viện lớn trong nước đều không có nội tạng phù hợp với ông ta.”
"Vì vậy, nhân vật lớn này đặt một đơn hàng với cha con nhà họ Thạch, mục đích chính là để tiến hành phẫu thuật cấy ghép nội tạng.”
"Cha con nhà họ Thạch đã bặt vô âm tín lâu như vậy, cho rằng sóng gió đã qua rồi, vì vậy mới dám ngạo mạn to gan thử nghiệm trước công chúng như vậy, không xem tính mạng của học sinh ra gì.”
Vì vậy, tóm lại, điểm mấu chốt của sự việc lớn lần này chính là đơn hàng kia.
Giang Nghĩa hỏi: "Phía bên Thang Giai Văn có lẽ đã báo cảnh sát rồi chứ? Các anh cử người đi điều tra Thạch Khoan chưa?”
"Đã điều tra rồi."
"Kết quả thế nào?"
Tạ Mạnh Trí nhìn về phía một điều tra viên ở phía đối diện: "Tiểu Dương, chuyện này là do cậu điều tra, cậu báo cáo với tổng phụ trách một chút.”
"Vâng."
Tiêu Dương đứng lên: "Tổng phụ trách, theo điều tra hiện trường của chúng tôi, Thạch Khoan tranh cãi rằng đơn thuốc ông ta đưa ra không có vấn đề, là công ty phối chế dược phẩm có vấn đề, mà công ty phối chế thuốc lại đẩy vấn đề cho một tên quản lý chế thuốc nhỏ, nói rằng quản lý đã ăn bớt ăn xén nên mới dẫn đến như vậy.”
"Điều đó có nghĩa là tất cả trách nhiệm của sự việc lớn lần này đều bị đẩy sang cho người quản lý kia.”
Giang Nghĩa cười nhạt.
Đây rõ ràng đã được sắp xếp xong rồi, để tránh sự truy bắt của cảnh sát, Thạch Khoan quả thực đã hao tâm tổn sức.
Tiểu Dương tiếp tục nói: "Nhưng dựa theo lời thẩm vấn mà chúng tôi đã thẩm vấn quản lý nhỏ đó thì lại phát hiện ông ta có vấn đề lớn, chúng tôi có chứng cứ chứng minh rằng ông ta chỉ là một người chịu tôi thay.”
"Về các bằng chứng khác, vẫn đang được điều tra."
Tạ Mạnh Trí tiếp lời nói: “Tổng phụ trách, gã Thạch Khoan này chắc chắn là người đứng sau, hiên tại chúng ta có nên vặn hỏi tên quản lý đó, bắt ông ta giải thích rõ ràng toàn bộ vấn đề, sau đó dựa theo chứng cứ hiện có, bắt cha con nhà họ Thạch về quy án không?”
Giang Nghĩa híp mắt lại.
Ngón tay anh gõ nhẹ trên mặt bàn, suy tính một lúc rồi nói: “Không, đừng vội thẩm vấn tên quản lý đó, cứ từ từ.”
"Từ từ?"
"Đúng."
Tạ Mạnh Trí và tất cả các nhân viên cảnh sát có mặt đều mơ hồ, tại sao lại phải từ từ? Chỉ cần điều tra sâu, hoàn toàn có thể bắt cha con nhà họ Thạch về quy án.
Giang Nghĩa nói: "Việc gây án của cha con nhà họ Thạch có tính chất tập thể, sau lưng hai người bọn họ còn có một chuỗi phần tử phạm tội, những người này tuyệt đối không thể bỏ qua.”
"Vì vậy, chúng ta không thể chỉ bắt mỗi bọn họ, còn phải bắt gọn từng con cá, trước khi chưa thể bắt hết tất cả các phần tử phạm tội thì không thể động thủ.”
Tạ Mạnh Trí gật gật đầu, có lý.
Ngoài chuỗi sản nghiệp liên quan đến cha con nhà họ Thạch, còn có nhân vật lớn đứng sau đơn hàng khả nghi kia, hiện tại còn chưa rõ là ai.
Cần phải tiếp tục điều tra.
Vì vậy, tạm thời không thể đánh rắn động cỏ.
Hành động bắt tội phạm, vẫn phải từ từ.
Giang Nghĩa tiếp tục hỏi: "Đội trưởng Tạ, anh nói mục đích hành động lần này của Thạch Khoan là chọn ra một học sinh phù hợp để cấy ghép nội tạng. Vậy anh đã điều tra ra học sinh này hoặc là mấy học sinh này là ai chưa?”
Tạ Mạnh Trí sững sờ, anh ta chưa suy nghĩ đến chuyện này.
"Xin lỗi, vẫn chưa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!