Việc triệu tập cuộc họp này hôm nay cũng coi như là một bài học sinh động cho mọi người biết thế nào là ‘tầm nhìn chiến lược’.
Nếu đổi lại là một doanh nhân bình thường, chắc chắc đã chiếm hết tất cả quặng thô làm của riêng và sẽ đá văng những người được gọi là bạn đồng hành này. Nhưng Giang Nghĩa lại lấy ra chín phần chia sẻ cho mọi người, từ đó nhận được sự tôn trọng và yêu quý của mọi người.
Tấm lòng và tầm nhìn này là thứ mà người bình thường không có.
Đây cũng là lý do quan trọng khiến Giang Nghĩa có thể trở thành Chiến Thần Tu La, mà bọn họ chỉ là những thương nhân tầm thường.
Họp xong, Giang Nghĩa bước vào hậu trường.
Vợ anh Đinh Thu Huyền đã đợi ở hậu trường rất lâu, khi nhìn thấy Giang Nghĩa bước đến, cô vỗ tay nói: “Được nhỉ, sau khi kết thúc cuộc họp ngày hôm nay, chắc toàn bộ cửa hàng trang sức ở khu Giang Nam đều bị anh thu mua hết sạch.”
Giang Nghĩa mỉm cười: “Cái từ thu mua này khó nghe quá. Bây giờ anh là tổng giám đốc của Star Jewelry, anh làm như vậy là để giúp em quét sạch chướng ngại.”
Đinh Thu Huyền nói: “Vậy thì khi nào anh sẽ phát sóng trực tiếp? Càng sớm càng tốt sao?”
Giang Nghĩa lắc đầu: “Không, phải chờ đã.”
“Chờ cái gì?”
“Sự bùng nổ.”
Đinh Thu Huyền không hiểu lắm, phải bùng nổ cái gì nữa? Chẳng phải đã quá bùng nổ rồi sao?
Giang Nghĩa giải thích: “Đầu tiên, vận chuyển lô hàng kia đến cũng cần có thời gian, phân phối đi cũng mất thời gian. Điều quan trọng nhất là bây giờ là chỉ có chúng ta biết về chương trình phát sóng trực tiếp này, còn người dân thì chưa biết.”
“Điều chúng ta cần làm bây giờ là khuếch đại tầm ảnh hưởng của sự việc thông qua các phương tiện truyền thông, để mọi người biết đến sự kiện mấy chục công ty sẽ cùng nhau phát sóng trực tiếp cắt ngọc cùng lúc.”
Đinh Thu Huyền cau mày: “Có khi nào sẽ phản tác dụng không? Bài học của Weiss đang ở ngay trước mắt, mọi người sẽ không thấy nhàm chán chứ?”
Giang Nghĩa nói: “Có áp lực dư luận nữa thì càng tốt, dư luận càng lớn thì càng nhiều người xem, phim dở tệ nhiều người chê nhưng doanh thu phòng vé rất tốt đấy thôi. Chờ cho đến khi mọi người ngồi trước máy tính xem chương trình phát sóng trực tiếp, biết được hầu hết các sản phẩm chúng ta cắt ra đều là những sản phẩm chất lượng hàng đầu, có khả năng sinh lời, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng khán giả.”
“Có khả thi không?” Đinh Thu Huyền nghi ngờ.
Giang Nghĩa mỉm cười xấu xa nói: “Vậy chúng ta cá cược một lần nhé?”
Vừa nhắc đến từ ‘cá cược’, Đinh Thu Huyền lập tức đỏ mặt. Lần nào cô cũng thua, mà cái giá phải trả chính là…
“Hừ, em không cá cược đâu, đồ háo sắc.”
Đinh Thu Huyền hờn dỗi quay người rời đi, Giang Nghĩa mờ mịt, sao mình lại biến thành đồ háo sắc rồi?
Anh có nói gì đâu chứ!
…
Phòng VIP, bệnh viện nhân dân số 3 thành phố.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!