“Cho nên ông chủ Sử, nếu như ông cảm thấy ông không có cách nào chấp nhận cái giá ba mươi tỷ, vậy thì... tôi chỉ có thể nói xin lỗi, chúng ta không cần phải tiếp tục thương lượng việc làm ăn này.”
Sắc mặt Sử Chính Cương trắng bệch.
Rõ ràng là Giang Nghĩa đang giở trò vô lại, có ai lại bàn chuyện làm ăn như thế?
Vấn đề là Sử Chính Cương không dám ngoảnh mặt mà đi, nếu như ngày hôm nay ông ta cứ thế mà ra khỏi phòng làm việc của Giang Nghĩa thì việc kinh doanh của ông ta sẽ hoàn toàn thất bại, sau này đừng mong có thể đặt chân ở khu Giang Nam.
Vì suy nghĩ cho tương lai, ông ta không thể không nhận thua.
“Được rồi được rồi.”
“Ba mươi tỷ thì ba mươi tỷ, chúng ta ký hợp đồng đi.”
Ba mươi tỷ mua phần hàng kia với cái giá này, đối với Sử Chính Cương mà nói, quả thật giống như bệnh thiếu máu, nhưng mà ông ta đã kiếm được quá nhiều tiền từ chỗ Weiss, chút lỗ ấy căn bản chả là cái gì.
Chỉ là ông ta kiếm ít tiền mà thôi.
Với tình huống này, ông ta mới có thể miễn cưỡng chấp nhận cái giá mà Giang Nghĩa đưa ra, nguyên nhân chủ yếu vẫn là muốn hòa giải với Giang Nghĩa, nếu không thì ông ta mãi không có đơn đặt hàng thì cũng không phải chuyện gì là lạ.
Giang Nghĩa hài lòng gật đầu, phất phất tay, lập tức có nhân viên tài chính đi tới.
“Ông chủ Sử, đây là nhân viên tài chính của công ty chúng tôi, ông đi ký hợp đồng với cậu ta đi.”
Sử Chính Cương quay đầu nhìn nhân viên tài chính, cười nói: “Giám đốc Giang xem ra trước đó ngài đã đoán là sẽ có kết quả như vậy, cho nên mới có thể chuẩn bị nhân viên nhanh như thế. Tôi xin phục, đời này của Sử Chính Cương tôi, đến bây giờ chưa từng khâm phục ai, Giang Nghĩa chính là người đầu tiên khiến tôi phải tâm phục khẩu phục.”
Ông ta đứng dậy, không nói thêm gì nữa liền rời khỏi phòng làm việc cùng với nhân viên tài chính đi ký hợp đồng.
Giang Nghĩa mỉm cười lắc đầu, bưng ly trà trên bàn uống một ngụm.
Hai tiếng đồng hồ tiếp theo, ông chủ của hai công ty cung cấp đá khác cũng đến phòng làm việc của Giang Nghĩa, tìm cơ hội để giảng hòa với anh.
Kết quả của bọn họ giống y như Sử Chính Cương, bọn họ đều bị Giang Nghĩa làm thịt một trận.
Cuối cùng Giang Nghĩa chỉ dùng chín mươi tỷ là đã có thể mua hết số hàng của ba công ty, so sánh với số hàng mà Weiss phải bỏ ra chín nghìn tỷ mới mua được, quả thật là một trời một vực.
Chín nghìn tỷ so với chín mươi tỷ, thật sự không đáng để nhắc tới.
Giang Nghĩa lại tạo ra một thần thoại trong giới thương nghiệp, đạt đến độ cao mà người bình thường khó với tới.
Cửa phòng làm việc được đẩy ra, chủ tịch Kỳ Chấn bước vào.
Ông ta vừa vỗ tay vừa đi đến trước mặt Giang Nghĩa: “Cao tay, thật cao tay, tôi lăn lộn trong thương trường hơn mấy chục năm, lần đầu tiên nhìn thấy một trận thắng vẻ vang như thế. Cậu Giang, cậu thật sự là thiên tài kinh doanh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!