Hách Chí Mai và Đinh Thu Huyền là sinh viên cùng một trường đại học, nhưng không phải cùng lớp.
Lúc đó bởi vì dung mạo của Hách Chí Mai xinh đẹp xuất chúng, đồng thời cũng có mối quan hệ tốt với rất nhiều cán bộ trong hội học sinh mà được nâng lên làm hoa khôi.
Vốn dĩ có một vũ đạo có tên là Bách Điểu Triều Phượng được biểu diễn trong bữa tiệc trung thu năm ba đại học, tiết mục đó đã quyết định là Hách Chí Mai đảm nhiệm nhân vật Phượng Hoàng.
Kết quả là trước hai ngày bắt đầu bữa tiệc, Hách Chí Mai bị người khác tố giác có mối quan hệ không trong sạch với một cán bộ trong hội học sinh.
Trường học sợ gây ra ảnh hưởng không tốt, chẳng những phạt Hách Chí Mai mà còn tước đoạt nhân vật đó của cô ta, để một người có dáng người và nhan sắc đứng đầu là Đinh Thu Huyền thay thế Hách Chí Mai.
Bách Điểu Triều Phượng của năm đó khiến danh tiếng Đinh Thu Huyền xang xa, trong nháy mắt liền trở thành hoa khôi trong đầu của hàng nghìn năm sinh, trở thành tình nhân trong mộng của mọi người.
Cũng là từ đó về sau, Đinh Thu Huyền vững vững vàng vàng đứng trên Hách Chí Mai.
Vẻ đẹp và sự lạnh lùng sang trọng của Đinh Thu Huyền đã đánh gục Hách Chí Mai, từ đó về sau, mỗi lần Hách Chí Mai nhìn thấy Đinh Thu Huyền thì sẽ ngưỡng mộ ganh tị.
Sau khi tốt nghiệp, hai người không qua lại gì với nhau.
Hách Chí Mai ra nước ngoài, nghe nói còn gả cho một người nước ngoài, thành công ăn bám, có một cuộc sống của một người vợ giàu có.
Không ngờ trôi qua nhiều năm như thế, bọn họ lại gặp nhau ở đây.
Đã qua nhiều năm, Hách Chí Mai thay đổi khá nhiều, ăn mặc đều là hàng nước ngoài, thậm chí còn tự trang điểm mình giống y như là một con gà châu phi, không nhìn kỹ thì căn bản nhận không ra.
Cô ta đánh giá Đinh Thu Huyền từ trên xuống dưới, cười lạnh nói: “Đúng là không ngờ tới nha, tôi vừa mới về nước, người quen đầu tiên mà tôi gặp lại lại chính là cô.”
“Sao thế, nhiều năm không gặp, hoa khôi của chúng ta trôi dạt đến mức phải làm nhân viên bán hàng của cửa hàng trang sức à?”
Đinh Thu Huyền nghe xong, trong lòng liền không thoải mái.
Cô nhanh chóng nói: “Tôi không phải là nhân viên bán hàng, tôi đến đây để lựa đồ trang sức.”
“Cái gì, lựa đồ trang sức hả, cô á?” Hách Chí Mai cười lạnh, rốt cuộc cô ta cũng đã tìm được lúc để báo mối thù thời đại học.
Hách Chí Mai chỉ chỉ vào Đinh Thu Huyền: “Một tháng cô kiếm được bao nhiêu tiền, cô nhìn mấy món đồ trang sức ở đây đi, có món nào mà không hơn ba tỷ, cô có đủ tiền mua nó không hả?”
Đúng là bây giờ Đinh Thu Huyền đã không còn công việc, lại không có cổ phần của gia tộc, thuộc về kiểu không nghề nghiệp.
Nhưng mà không sao, cô vẫn còn có chồng.
Giang Nghĩa là giám đốc thu mua Star Jewelry, đây là địa bàn của anh, không có lý do nào lại bại trong tay đối phương.
Thế là Đinh Thu Huyền liền khoác tay Giang Nghĩa, hừ lạnh rồi nói: “Chồng tôi sẽ mua cho tôi.”
“Chồng cô à?” Hách Chí Mai nhìn Giang Nghĩa từ đầu xuống chân, nhìn thấy Giang Nghĩa mặc quần áo vỉa hè, không khỏi bật cười thành tiếng: “Thu Huyền ơi là Thu Huyền, cô nói xem lúc đi học cô còn là hoa khôi, người theo đuổi cô không phải là ít, sao cuối cùng lại gả cho một tên nghèo rớt mồng tơi như vậy chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!